Tần Tiểu Mãn đẩy Triệu Khởi ra ngoài, đóng cửa sân lại, mặc cho anh ta gõ cửa cũng không mở.
Triệu Khởi không còn cách nào khác, chỉ có thể đến trước bức tường đá thấp bên cổng sân, hét lớn: "Tiểu Mãn, em đừng hồ đồ!"
Tần Tiểu Mãn không thèm để ý đến anh ta, gọi Đỗ Hành vào nhà.
Triệu Khởi đứng ngoài sân nóng ruột, chỉ thấy hai người dìu nhau vào nhà nhưng lại không có cách nào, gọi mãi không ai trả lời. Anh ta xoay người đi theo con đường nhỏ, chỉ một khắc sau đã đến một ngôi nhà.
Triệu Khởi giơ tay gõ cửa ầm ầm: "Chú hai Tần, có nhà không!"
Không lâu sau, một người đàn ông có cánh tay và ngực rất rắn chắc bước ra, khi bước đi, đôi vai chuyển động cũng có thể khiến người ta thấy được thể chất cường tráng và vạm vỡ của ông ấy, trong thời tiết mưa phùn mùa đông này, ông ấy không mặc áo bông dày, chỉ mặc một chiếc áo trung y của mùa thu, đứng trong mưa cũng không thấy run rẩy.
Dưới đôi lông mày rậm là một đôi mắt sắc bén, ánh mắt đó giống hệt ánh sáng lạnh tỏa ra từ con dao sắc nhọn, nhìn từ xa có thể dọa khóc trẻ con.
Nhìn Triệu Khởi đến trong mưa, Tần Hùng cau mày, mở cửa hỏi: "Mưa lớn thế này, sao Khởi Tử lại đến đây?"
Triệu Khởi vội nói: "Chú hai Tần, chú mau đến khuyên Tiểu Mãn đi, em ấy dẫn một người đàn ông về nhà bảo là muốn để ở rể! Người đàn ông đó gầy nhom như con khỉ, lại còn què!"
Tần Hùng nghe nói cháu trai mình tìm được một người đàn ông, cau mày: "Thật sự tìm được một người ở rể sao?"
Cách đây vài ngày, dân thôn bàn tán về việc một ca nhi ở thôn bên cạnh tìm được một người tị nạn ở rể, ông ấy nghe Tiểu Mãn nhắc đến cũng muốn tìm một người, mới bao lâu đã hành động nhanh như vậy.
Tần Hùng vốn không mấy ưa Triệu Khởi, tên nhóc này chỉ lo chuyện vặt vãnh của Tiểu Mãn, việc quan trọng lại chẳng làm nên, hạng đàn ông như vậy chẳng ra gì.
Song Tiểu Mãn dẫn một người đàn ông về, dù sao cũng là chuyện lớn, ông ấy bèn nói: "Ta đội nón lá sang xem thử."
Triệu Khởi thấy người ta chậm chạp, vội nói: "E là hai người đã ở chung nhiều ngày, cháu mới thấy y phục lót của hai người đều giặt sạch phơi dưới mái hiên, vào nhà cũng kéo kéo đẩy đẩy, còn xúi Tiểu Mãn đóng cửa nhốt cháu ngoài sân."
Tính tình Tần Tiểu Mãn ngang ngạnh, còn nhỏ lại nhất quyết ở nhà trông nom cha mẹ, từ nhỏ đến lớn đã không ít lần làm chuyện trái phép, đánh nhau với đàn ông cũng là chuyện thường tình.
Tần Hùng đã quen với việc gây họa của cậu không lấy làm kinh ngạc, nhưng nghe nói y phục lót của người đàn ông kia đều đã treo dưới mái hiên, bản thân ông ấy có mấy đứa con rồi, lập tức cảm thấy e là không ổn.
Tuy rằng dân thôn không câu nệ như trong thành, thường có chuyện quả phụ tái giá, trong thành thì thịnh hành việc ly hôn, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện vừa mới thành thân, dầu gì thì Tiểu Mãn vẫn là một ca nhi trong sạch, lỡ như người tìm về không ra gì, sau này muốn tìm người tốt hơn sẽ khó.
"Aiz, đứa nhỏ này!"
Đương nhiên người trong nhà cũng nghe thấy tiếng hai người đàn ông bên ngoài, vợ Tần Hùng là Lý Vãn Cúc nghe ngóng chuyện vui, bất chấp gió lạnh từ bếp đi ra.
Bà ta đứng dưới mái hiên vừa cắn hạt bí ngô, vừa nhìn chồng lấy chiếc nón lá treo trên tường, dặn dò:
"Mặc áo tơi vào đi, mưa to thế này, Tiểu Mãn đúng là không biết khiến cho người ta bớt lo mà, trước kia còn định đón về nhà chăm sóc. Nếu thật sự về thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện."
Tần Hùng trừng mắt nhìn Lý Vãn Cúc.
Thấy chồng mặc áo tơi vội vã đi cùng Triệu Khởi, Lý Vãn Cúc thấy thằng bé nhà mình cũng chui ra, bà ta đặt hạt bí ngô đã nhai vào lòng bàn tay cậu ta, nói:
"Cha con còn trừng mắt với mẹ kìa, đúng là vô lương tâm."
Nói rồi lại cười: "Tiểu Mãn này đúng là biết gây chuyện, nghe mấy bà tám trong thôn nói, lại tự đi tìm một người đàn ông về."