Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 10

"Đỗ Hành, tôi tên là Đỗ Hành."

Tần Tiểu Mãn nghe vậy, lông mày nhướng lên, cậu chỉ biết viết chữ Đỗ, tuy cha cậu biết chữ nhưng chỉ biết hơn trăm chữ.

Nghe tên Đỗ Hành thấy nho nhã, rất hợp với khuôn mặt kia: "Có vẻ như cha mẹ anh là người đọc sách, đặt tên cho anh hay thật."

Không giống như tên của trẻ con trong thôn, hoặc là tên loài vật, hoặc là theo thứ tự trong nhà, nói là tên xấu dễ nuôi, thực ra là vì trong bụng không có mực (thiếu kiến thức), không đặt ra được cái tên nào ra hồn.

Đỗ Hành nói: "Cũng tạm."

Tần Tiểu Mãn làm xong việc bếp, định giã ớt làm nước chấm cho củ cải, thấy Đỗ Hành đột nhiên đứng dậy: "Đi đâu vậy?"

"Tôi muốn ra ngoài cửa đi dạo một chút."

Đỗ Hành nghĩ, quản thúc tui nghiêm ngặt như vậy, ngay cả cửa nhà cũng không cho ra à?

Ý nghĩ chưa dứt, đã nghe chàng trai nói: "Mang lò sưởi theo, bên ngoài lạnh lắm, nếu bị lạnh thì khó mà mời được đại phu."

"... Được."

Đỗ Hành nghe theo, mở cửa bếp, người còn chưa ra ngoài, gió lạnh kèm theo mưa đã ập vào trước mắt.

Gió kèm mưa phùn lạnh thấu xương.

Đỗ Hành lập tức ôm chặt lò sưởi, sàn đá xanh trong sân đã ướt đẫm, ngay cả củi đã chẻ sẵn trong sân cũng không tránh khỏi việc bị ướt.

Trời mù mịt như mực đổ vào nước loang ra thành màu xám, nhìn xung quanh chỉ thấy ruộng đất gần đó, xa hơn thì hoàn toàn bị mưa phùn che khuất.

Đỗ Hành nhìn về phía ngọn núi xám xịt xa xa, con đường quanh co dần biến mất trong sương mù. Y nhíu mày, nhìn về phía nhà của mình như thể nhà mình cũng đã bị mưa phùn xé nát, không thể tìm thấy nữa.

Tần Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, gió dưới mái hiên lùa vào ống tay áo và ống quần của Đỗ Hành, lạnh đến mức rùng mình. Song y lại như không cảm thấy gì, cứ ngây người nhìn ra bên ngoài.

Cậu biết chắc là người này nhớ nhà rồi.

Tần Tiểu Mãn chần chừ một chút, vẫn bước ra: "Nhìn thấy thế nào? Nhà tôi lợp ngói đen, không phải nhà tranh; nhìn sân xem, lát đá chứ không phải đất bùn."

Đỗ Hành cười cười: "Đúng là khá tốt."

"Chân anh không tiện thì đừng nghĩ đến chuyện đi nữa, cứ ở nhà làm chồng tôi, tôi quyết không để anh thiếu ăn, sau này làm việc nhà thì làm được bao nhiêu thì làm, tôi cũng không bắt anh làm việc nặng nhọc."

Đỗ Hành nghe đến hai chữ "chồng tôi" thì hơi đỏ mặt, y không trả lời.

"Sao vậy, anh thấy tôi không xứng với anh hay là chê tôi bá đạo?"

Đỗ Hành thành thật nói: "Không có."

"Chỉ là… sao, sao cậu lại nghĩ đến chuyện đưa người đàn ông xa lạ về làm... chồng?"

Theo như trí nhớ của y, không có phong tục như vậy.

"Phần lớn những thanh niên cùng tuổi tôi trong thôn đều đã có người đến hỏi cưới, tôi cũng không thể cả đời không lấy chồng. Nhưng nếu gả đến nhà người khác, thì ngôi nhà mà cha mẹ để lại sẽ bị bỏ hoang." Tần Tiểu Mãn chọn lời hay ý đẹp để nói: "Ban đầu tôi định tìm một chàng rể ở rể, nhưng trong thôn không có người nào phù hợp, còn người ở thôn khác thì vẫn chưa có tin tức."

Đỗ Hành nghe xong, im lặng.

"Vậy anh nghĩ sao? Vừa rồi anh mới đồng ý vì muốn có đồ ăn đó?" Nói xong, Tần Tiểu Mãn hỏi Đỗ Hành: "Anh nói ra cho tôi nghe xem nào."

Đỗ Hành thấy người ta thành tâm, nói gì cũng là ân nhân cứu mạng, bèn nói: "Tôi hiểu lòng tốt của cậu, nhưng chúng ta mới chỉ quen biết, vừa quen đã làm vợ chồng luôn là quá vội vàng, việc này phải là hai bên đều tình nguyện mới tốt, mơ hồ thì không thích hợp."

Để giữ người lại, Đỗ Hành lùi một bước: "Ít nhất cũng phải tìm hiểu nhau trước, cậu thấy thế nào?"

Tần Tiểu Mãn nghe vậy thì bật cười, ăn no đã nghĩ đến chuyện tìm hiểu, trước đó đâu phải vậy.

Còn tình nguyện, e là trước kia nghe kể chuyện nhiều quá rồi.

Sống ở đời làm gì có nhiều thứ quanh co như vậy, dân thôn quanh năm suốt tháng chỉ biết cày cấy, cơm còn chẳng đủ ăn thì ai còn tâm trí mà nghĩ đến những chuyện đó.