Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 5

Người đàn ông kia đột nhiên run lên, như thể nhìn thấy cậu rồi vậy, sau đó hơi hơi duỗi tay ra.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tần Tiểu Mãn, cậu lập tức ném sọt xuống bên cạnh, nhảy xuống rãnh, vừa kéo vừa lôi người nọ lên đường cái.

Không biết người đàn ông đã ngã xuống rãnh bao lâu, toàn thân ướt đẫm.

Khi Tần Tiểu Mãn cõng người kia, nước suối lạnh lẽo theo người đàn ông chảy xuống người cậu, khiến cậu phải nghiến chặt răng.

Vừa mới bò lên đường cái, người đàn ông đã tuột khỏi người cậu, ngã xuống đất.

"Này!"

Tần Tiểu Mãn định đỡ người kia dậy nhưng người đàn ông lại bất động đậy, hơi thở thoi thóp, có vẻ như cơ thể đã tê liệt vì lạnh cóng, đôi mắt vô hồn.

Đến khi nhìn thấy Tần Tiểu Mãn, trong mắt y mới có chút ánh sáng, như thể gặp được cọng rơm cứu mạng, y vội vàng nắm lấy góc áo Tần Tiểu Mãn: "Ăn, cho tôi chút đồ ăn."

Tần Tiểu Mãn nhìn người đàn ông ngẩng đầu cầu xin cậu cho chút đồ ăn, không khỏi ngây người.

Đây thực sự là một khuôn mặt vô cùng chính trực, sống mũi cao thẳng, mặt mũi anh tuấn, dù đã nhếch nhác, đầy bụi bẩn và vết máu do ngã song vẫn không che giấu được đường nét trên khuôn mặt và ngũ quan đoan chính.

Tần Tiểu Mãn lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy. Dù sao thì cậu cũng còn nhỏ tuổi, thích những thứ hào nhoáng bên ngoài cũng là lẽ đương nhiên, thế nên không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Khuôn mặt đẹp trai thế kia, cậu rất sẵn lòng cho chút đồ ăn, chỉ là: "Tôi không mang theo đồ ăn."

"Có thể cho tôi chút đồ ăn không? Tôi đã, đã ba ngày không ăn gì rồi."

Người đàn ông thở không ra hơi, nói cũng đứt quãng, cũng cố hết sức nắm chặt góc áo Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn thấy người đàn ông này trông còn trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mới đôi mươi, bèn hỏi: "Anh là ai, sao lại ngã xuống rãnh nước bên đường?"

"Tôi, tôi là lưu dân từ huyện Thu Dương đến, đã mấy ngày không ăn uống, sức lực không chịu nổi, nên mới, mới không may ngã xuống..."

Tần Tiểu Mãn hơi nhíu mày: "Vậy người nhà của anh đâu? Vợ con cha mẹ ở đâu, tôi có thể đưa anh đến gặp bọn họ."

Người đàn ông lắc đầu, sắp không nói nên lời song ca nhi trước mắt là cọng rơm cứu mạng duy nhất của y: "Không, tôi không có vợ con, cha mẹ đã qua đời."

Tần Tiểu Mãn có chút suy nghĩ trong lòng, nhưng không thể hiện ra.

Cậu giả vờ khó xử: "Chỉ có nhà tôi mới có đồ ăn, nơi này cách nhà tôi không xa lắm."

"Được, được..."

Người đàn ông liên tục gật đầu.

Tần Tiểu Mãn thấy thế bèn nói thẳng: "Nhưng tôi không thể tùy tiện đưa đàn ông về nhà, tôi vẫn chưa kết hôn, nếu anh bằng lòng làm rể ở nhà tôi, tôi sẽ đưa anh đi."

Người đàn ông không do dự, vội vàng nói: "Tôi bằng lòng, chỉ cần cho tôi chút đồ ăn, tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì..."

Mưa càng lúc càng lớn, sương mù càng ngày càng dày đặc, u ám cả một mảng, nhìn ra xung quanh chỉ thấy một màu mưa bụi xám xịt, chỉ có thể nhìn rõ cảnh vật trong phạm vi nửa trượng.

Giờ đã không còn sớm, trời cũng tối dần.

Tần Tiểu Mãn ngồi trong nhà, thở dài.

Cậu nói mà, bảo sao anh chàng kia lại đồng ý dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng chỉ vì đói quá mới đồng chứ. Ai ngờ, sau khi về đến nhà và ăn ba cái bánh xong, Tần Tiểu Mãn thấy người nọ vừa bẩn vừa hôi, bèn bảo y đi tắm nước nóng.

Người đàn ông đồng ý, dáng đi khi bước về phía phòng tắm có hơi khập khiễng và đôi vai hơi nghiêng.

Lúc này cậu mới phát hiện ra người này lại là một tên què!

Thảo nào y nằm phục trên mặt đất bên vệ đường, nói rằng mình không còn sức đi. Tần Tiểu Mãn đang đắm chìm trong niềm vui khi nhặt được một anh chồng đẹp trai như vậy, lập tức cõng y về nhà.

Không ngờ cậu lại bị tên này lừa!