Hoắc Thú nhìn thấy thời gian có vẻ không còn sớm nữa, chàng lấy ra chiếc trâm mà chàng đã lấy từ trên người Triệu Trường Tuế, đưa cho Đào Du.
“Đây là tín vật. Trước khi Trường Tuế được gọi đi lính, cậu ấy đã có người yêu, người đó đã tặng cậu ấy cái trâm này.”
“Mặc dù cậu ấy không bao giờ nói với tôi về người này, nhưng cậu ấy luôn giữ cái trâm này bên mình, trước khi chết cậu ấy đã nhờ tôi mang trâm và tiền phụng dưỡng cha mẹ trở về.”
“Tôi cũng có thể giao thẳng cho bác gái nhưng nghe ý thì bác ấy cũng không biết có người như vậy, đó cũng là người mà Trường Tuế từng quan tâm trước đây, dù có thay lòng hay không, tôi cũng nên trực tiếp giao đồ vật cho người đó, coi như là giao phó.”
Đào Du cẩn thận nhận lấy chiếc trâm, tò mò nhìn qua, đó là một chiếc trâm bạc khá đơn giản, đầu trâm được đính vài bông hoa hải đường.
Tuy nhiên, 2 bông hoa đã bị vỡ một góc.
“Chiếc trâm này khá bình thường, không có giá trị nhiều và cũng là mẫu mới của những năm trước. Có lẽ có nhiều người sở hữu chiếc trâm này, nhưng nhìn chiếc trâm này có thể biết đó là một cô gái, thông thường tiểu ca nhi sẽ không đeo loại trang sức tóc này.”
Hoắc Thú nghe vậy, lông mày nhíu chặt.
“Hơn nữa, anh Trường Tuế đã đi lính hơn 10 năm, tính tuổi tác, cô gái đó chắc cũng đã kết hôn, không nên công khai tìm người.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế mới thấy khó xử.”
Đào Du hỏi: “Chiếc trâm sau này mới bị hỏng à?”
“Không, nó đã như vậy khi đến tay Trường Tuế.”
Đào Du nhướng mày: “Như vậy thì nó khác biệt so với những chiếc trâm hải đường cùng kiểu khác.”
Cậu đặt chiếc trâm xuống, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không thì thế này, nếu anh Hoắc tin tưởng tôi, có thể giao chiếc trâm cho tôi giữ trước, khi trong thôn có cuộc tụ họp nào đó, tôi sẽ đeo chiếc trâm này lên đầu. Người khác thấy sẽ chắc chắn cảm thấy tôi đeo chiếc trâm này lạ lùng, không tránh khỏi nhìn thêm vài lần. Nếu chủ nhân của chiếc trâm thấy được, có thể họ sẽ tìm cách hỏi riêng tôi.”
“Còn nữa, nếu anh Hoắc nhận Nguyên nương tử làm trưởng bối, khi giải thích với những người cao tuổi và uy tín trong thôn rằng mình là đồng đội của Trường Tuế, đặc biệt mang tín vật trở về, tin tức sẽ được lan truyền trong thôn, sau đó đi đến nhà ai đó cũng sẽ có hiệu quả tương tự.”
Hoắc Thú nhìn xuống.
“Có vẻ như tôi đã tìm đúng người.”
“Vậy... Tôi giữ chiếc trâm trước nhé?”
Hoắc Thú đồng ý.
2 người vừa nói xong, tiếng nói từ bên ngoài cửa truyền vào: “Đào Du, nhanh lên xem ai đến kìa.”
Đào Du nghe thấy tiếng cười nói bên ngoài, cậu vội vàng đứng dậy.
Khi đi mở cửa, cậu nói trước: “Cha về đúng lúc quá, anh Hoắc Thú đến rồi, không biết tìm cha có chuyện gì, con đã rót cho anh ấy một tách trà để ngồi chờ.”
Kỷ Dương Tông nghe vậy: “Có lẽ là chuyện của Trường Tuế.”
Sau khi nói xong, ông lại nói với chàng trai trẻ bên cạnh: “Nhị lang, mau vào đây.”
Hoắc Thú đứng không xa, chắp tay sau lưng, nhìn thấy một chàng trai trẻ khoảng 17, 18 tuổi đi theo sau Kỷ Dương Tông, mặc một bộ áo xanh gọn gàng trên thân hình gầy gò.
Đầu cài trâm tre, khuôn mặt thanh tú, khóe miệng luôn mang nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy như đang được hòa mình vào gió xuân ấm áp.
“Anh Nhị lang.”
Khi gặp người đó, Kỷ Đào Du chào một tiếng, khóe mắt hơi cong, trông như một đứa trẻ ngoan.
Hoắc Thú nghe thấy cái tên này, lạnh lùng nhướng mày.
“Đáng ra tôi nên đến thăm em sớm hơn, nhưng những ngày gần đây tôi hơi bận, không có thời gian.”
“Tôi đã mang về một ít bánh ngọt, em thử xem có thích không.”
Nhị lang Vưu gia đưa cho Kỷ Đào Du mấy túi đồ mà hắn ta mang theo.
“Cảm ơn anh Nhị lang.”
Kỷ Dương Tông thấy 2 người hòa thuận thì nở nụ cười hạnh phúc.
Ông quay đầu mới nhớ ra trong sân vẫn còn Hoắc Thú đứng đó, tiến lên hỏi: “Không biết Hoắc nghĩa sĩ đến có việc gì?”
Hoắc Thú liếc nhìn Kỷ Đào Du, nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, bên trong đang có khách, lần sau cháu sẽ tới.”
Sau khi nói xong, chàng cúi chào và rời đi.
Đây là lần đầu Vưu Lăng Tiêu gặp Hoắc Thú, người đàn ông này đi qua hắn ta mang theo một cơn gió, hắn ta đã rất cao rồi, không ngờ lại thấp hơn người này nửa cái đầu.
Hắn ta không khỏi hỏi: “Bác kỷ, người vừa rồi là ai vậy?”
“Gần đây không phải có nhiều binh sĩ trở về từ biên giới sao, đó là đồng đội của Triệu Trường Tuế, Trường Tuế đã mất, cậu ta đặc biệt mang đồ của Trường Tuế lúc còn sống đến Triệu gia.”
Kỷ Dương Tông có chút ngạc nhiên khi Hoắc Thú đến mà không nói gì rồi lại đi, thấy Vưu Lăng Tiêu hỏi, ông trả lời nhưng không nhắc đến chuyện Kỷ Đào Du bị rơi xuống nước và được Hoắc Thú cứu.
Vưu Lăng Tiêu nhíu mày: “Quả là người trọng tình trọng nghĩa.”
Sau khi nói xong, hắn ta quay đầu nhìn Kỷ Đào Du, nói nhẹ nhàng: “Chỉ là tôi thấy người này có vẻ lạnh lùng, có lẽ là người đã chứng kiến không ít máu me trên chiến tuyến, người như vậy khó tránh khỏi lòng dạ độc ác. Hơn nữa, binh sĩ thô lỗ và bốc đồng, nếu sau này gặp lại anh ta, em nên tránh xa một chút, để tránh những suy nghĩ không lành mạnh.”