Mặc dù Vưu nhị lang có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cậu cũng không chỉ gặp hắn ta 1-2 lần, nhưng vì lễ nghĩa, 2 người cuối cùng cũng không thân thiết đến mức có thể sống cùng nhau một cách thoải mái.
Trong lòng cậu không có quá nhiều niềm vui về việc sắp lập gia đình, ngược lại, cậu lại có nhiều suy nghĩ lung tung, chỉ lặng lẽ đáp lại cha một tiếng.
Kỷ Dương Tông nhận ra rằng tâm trạng của ca nhi có vẻ không vui, đang chuẩn bị hỏi xem có chuyện gì, khi 2 người vừa vào sân, bất ngờ một tiếng kêu thảm thiết đã cắt ngang lời ông.
“Lý chính, Hoàng nương tử, tôi dẫn Hạ ca nhi không nên thân nhà chúng tôi đến nhận lỗi với Đào ca nhi!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỷ Dương Tông thấy 2 mẹ con Dư gia với đôi mắt đỏ hoe, không hiểu nhìn sang Hoàng Mạn Tinh.
“Em cũng không biết.”
Nhưng khi Kỷ Đào Du nhìn thấy 2 mẹ con họ Dư lông mày khẽ động, cậu không ngờ rằng Tôn thị sẽ dẫn Dư Hạ đến gặp cha mẹ mình để xin lỗi.
Trước khi cậu kịp mở miệng, Tôn thị nghiêm nghị quát: “Quỳ xuống!”
Ca nhi Dư gia lau nước mắt và quỳ xuống trước mặt Kỷ Đào Du, Tôn thị nói: “Còn không mau xin lỗi Đào ca nhi đi.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Dư Hạ cảm thấy rất nhục nhã, da mặt của tiểu ca nhi mỏng, lúc này cả người như đang bốc lửa.
Cậu ta không dám nhìn Kỷ Đào Du, chỉ có thể cúi đầu, với giọng nức nở nói:
“Đào ca nhi, hôm đó tôi không nên hại cậu rơi xuống nước bị mất mặt, là do tôi suy nghĩ không thông suốt. Lúc cậu rơi xuống nước tôi cũng rất hoảng nhưng dưới bảng có đông người chen lấn, tôi bị đẩy ra mất. Khi tôi chạy trở lại, may mắn là cậu đã được người ta cứu lên.”
“Tôi đã rất sợ hãi, sau khi trở về không thể ăn uống, nghỉ ngơi được, càng nghĩ càng hối hận, sáng nay tôi đến đây để xin lỗi cậu, đó là lỗi của tôi.”
Kỷ Dương Tông và Hoàng Mạn Tinh lập tức hiểu ra nguyên nhân, vừa kinh ngạc vừa tái mặt.
“Tại sao cháu có thể làm như vậy! Đào ca nhi từ nhỏ đã yếu ớt, cháu đẩy thằng bé xuống nước không phải là muốn lấy mạng nó sao!”
Hoàng Mạn Tinh tức giận, không quan tâm đến mối quan hệ hàng xóm, dứt khoát quát mắng và hỏi tội.
Kỷ Dương Tông cũng nhíu mày: “Chẳng ra cái thể thống gì cả! 2 đứa cùng nhau vui vẻ đi vào thành, làm sao lại làm chuyện này!”
“Đứa nhỏ này xứng đáng bị đánh mắng, tôi biết chuyện này đã đánh nó một trận, nghĩ rằng quan trọng hơn là phải xin lỗi Đào ca nhi, vì vậy tôi dẫn nó đến đây. Cũng là do tôi dạy dỗ không tốt, để nó làm ra những việc xấu xa như vậy, sau này ở nhà tôi chắc chắn sẽ dạy bảo lại nó.”
Tôn thị mang theo 1 giỏ trứng gà và 2 con gà mái tự nuôi: “Chúng tôi tự biết là có lỗi với Đào ca nhi, có một chút lễ mọn, mong Đào ca nhi nhận lấy để bồi bổ cơ thể. Chúng tôi sẽ bồi thường tất cả tiền thuốc lần này.”
Kỷ Dương Tông và Hoàng Mạn Tinh tức giận trong lòng nhưng thấy Tôn thị đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật xin lỗi, nhất thời cũng không biết quở trách làm sao.
Họ quay sang nhìn Đào Du, xem ý kiến của cậu là gì.
Trước đó Đào Du không nói với cha mẹ vì sợ họ lo lắng và khó xử, không ngờ Tôn thị thật là thông minh, đến trước mặt cha mẹ cậu xin lỗi, quyết định nói rõ một lần cho xong, để không còn vướng bận trong lòng.
Thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thế gian, như vậy xem ra chuyện này không phải do Tôn thị bày mưu tính kế bảo Dư Hạ làm.
Cậu nhìn ca nhi đang quỳ trên đất khóc lóc: “Bây giờ tôi vẫn bình an đứng đây, Hạ ca nhi đừng cảm thấy may mắn vì đã không làm hại đến tôi, tai họa nhỏ không trở thành tai họa lớn là vì có nghĩa sĩ cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm. Hạ ca nhi chắc cũng thấy ai đã cứu tôi, sau này mong rằng cậu không nói chuyện này với người khác, để người tốt không gặp rắc rối.”
“Nó chắc chắn sẽ không nói lung tung, chuyện này là lỗi của nó!”
Kỷ Đào Du nhìn Tôn thị đang vội vàng nói giúp Dư Hạ, Tôn thị thấy vậy thì im lặng.
“Tôi… Tôi hiểu, chuyện này sẽ không ai biết.”
Dư Hạ cẩn thận nói: “Sau này… Sau này tôi cũng sẽ không có những suy nghĩ không nên có nữa.”
“Nếu vậy thì cũng không còn gì để nói nữa. Hạ ca nhi đứng dậy đi.”
“Cảm ơn Đào ca nhi đã rộng lượng.”
Tôn thị thấy Đào Du không cố chấp với chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, tiến lên kéo Dư Hạ đứng dậy.
Nhưng Hoàng Mạn Tinh lại thương xót con mình, nói: “Tôn nương tử, xưa nay 2 gia đình chúng ta sống hòa thuận với nhau, sau này mong bà trông coi Dư Hạ tốt hơn. Hôm nay có thể nảy sinh ý định ác độc, chúng ta là hương thân cùng thôn, thường xuyên qua lại còn có thể nói được. Nếu lúc nào đó cậu ấy được gả đi song vẫn giữ tính cách như vậy, thế nào cũng phải chịu thua thiệt.”
Tôn thị nghe thấy những lời này thì vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng nhưng cũng chỉ có thể đồng ý: “Đúng, Hoàng nương tử nói rất có lý, sau này tôi chắc chắn sẽ chú ý dạy dỗ đứa nhỏ này nhiều hơn.”