Nhưng cậu vừa mới hết sốt, lúc tỉnh táo lại Hoàng Kỳ có nói cho cậu Nhị lang Vưu gia không chỉ đỗ mà thứ hạng còn khá cao, mặc dù cậu không khỏe song trong lòng lại rất vui.
Chuyện đính hôn giữa cậu và Nhị lang Vưu gia cũng không phải bí mật gì. Từ khi hiểu chuyện đến nay cha mẹ cậu cũng đã nói với cậu về chuyện này một hai lần gì đó. Với cả Nhị lang Vưu gia đối xử với cậu cũng không tệ, thi thoảng còn tặng cậu mấy quyển sách hay đồ vật nhỏ. Tuy hai người không thể nói là yêu nhau say đắm nhưng trong lòng đều biết rõ về cuộc hôn nhân này.
Hiện giờ hai người đều đã đến tuổi lập gia đình, cha cậu đã tính nếu lần này Nhị lang Vưu gia đỗ đạt thì ông sẽ lo liệu cho cuộc hôn nhân này. Người đọc sách rất coi trọng lễ nghĩa, chuyện cậu bị một người đàn ông xa lạ cứu lên bờ không thể truyền ra ngoài, cũng không thể để người ta biết tên thật của mình.
Kỷ Đào Du xoay người lại mà không tỏ ra thô lỗ, nhưng vẫn gật đầu: “Ca nhi phúc mỏng, cũng không phải là tên hay, e rằng sẽ khiến nghĩa sĩ chê cười. Tên của người chịu ân không đáng nhắc đến, đáng lẽ tôi mới là người nên hỏi tên họ của nghĩa sĩ mới đúng.”
Hoắc Thú đứng ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn Kỷ Đào Du, trông có vẻ yếu ớt như cây non nhưng lại rất nhanh mồm dẻo miệng.
Chàng không nói gì nữa, quay người trở lại phòng.
Kỷ Đào Du nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu ngẩng đầu lên ngẩn người nhìn cửa phòng đóng chặt.
Tức giận rồi?
Cậu nắm chặt góc áo, giờ phải làm sao đây?
Hôm sau Hoắc Thú dậy sớm như thường ngày, hé mở nửa cánh cửa sổ, gió thổi vào mang theo hương hoa quế sau một đêm mưa ướt.
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, nhìn không rõ cảnh vật trong sân.
Lúc này tiết trời đã hơi lạnh lẽo, nhưng Hoắc Thú đã quen với nhiệt độ cực lạnh ở Bắc Vực nên chút lạnh này không thấm vào đâu.
Ăn bữa sáng đơn giản, Hoắc Thú dắt ngựa đi ra ngoài, một chiếc xe lừa đã dừng sẵn ở cửa.
Một bóng người tròn vo bám lấy xe lừa, cố gắng dùng đôi chân ngắn nhỏ bò lên trên. Sau mấy lần cố gắng đến mức thở hổn hển vì nóng mới trèo vào được xe lừa.
Chậc, đã lùn còn không chịu cầm một chiếc ghế con lót chân.
Cậu còn bọc thêm một lớp áo dày hơn đêm qua, nhìn càng thêm tròn vo.
Rất khác người vào tiết trời mùa thu.
Hoắc Thú không hay cười, nhưng cũng không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa tay sờ chóp mũi cao thẳng và lạnh buốt của mình.
“Hoắc nghĩa sĩ, đi thôi.”
Ở đằng trước, Hoàng Dẫn Sinh đã kiểm tra xong dây cương, quay đầu nói với Hoắc Thú.
Hoắc Thú buông tay gậy đầu rồi xoay người trèo lên ngựa.
Gió thu thổi l*иg lộng, rèm xe lay động, thỉnh thoảng lại bay tung ra.
Chiếc xe lừa này của Hoàng gia có hơi lâu đời, được sửa đi sửa lại nên không còn tốt như lúc mới làm.
Ngồi trong xe lừa, Kỷ Đào Du vốn còn cảm thấy hơi nóng, nhưng bị gió thổi hai phát lại cảm thấy lạnh, duỗi tay muốn đè rèm xuống để gió không lùa vào trong nữa.
Cậu vừa mới dịch đến chỗ cửa sổ xe, qua cửa sổ xe bị gió thổi hở ra một nửa, cậu nhìn thấy một cái mông ngựa tròn trịa khỏe mạnh, đuôi ngựa dài mượt vung vẩy tạo thành một đường cong trong lúc di chuyển.
Kỷ Đảo Du ngẩn người, cậu rất ít khi được nhìn thấy ngựa. Ở thôn quê, mặc dù có gia súc hỗ trợ trồng trọt nhưng chủ yếu là trâu la lừa, còn ngựa thì chỉ có quan lại quý tộc trong thành mới có.
Sức khỏe cậu rất yếu, đi vào thành cũng chỉ quanh quẩn trong tiệm thuốc sắc thuốc cho ông ngoại. Cho dù nhìn thấy ngựa cũng chỉ được nhìn từ xa, rất hiếm có cơ hội tiếp xúc gần gũi như này.
Con ngựa ô này mạnh mẽ nhanh nhẹn, cậu cảm nhận được con ngựa gần sát mình này như mang theo một luồng nhiệt làm tim của cậu đập hơi nhanh.
“Muốn cưỡi ngựa không?”
Kỷ Đào Du nghe thấy tiếng nói, đột nhiên ngước mắt lên. Ân nhân cứu mạng của cậu đang ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, đôi mắt tam bạch kỳ quái kia không biết đã nhìn về phía cậu từ lúc nào.
Kỷ Đào Du rụt cổ lại, vội vàng lắc đầu.
Ngay cả lừa và trâu trong nhà cậu còn không dám cưỡi, lúc nhỏ bị cha cậu ôm trên lưng trâu còn bị dọa khóc, sau đó cha bị mẹ mắng cho một trận, cậu nào dám cưỡi ngựa chứ.
Hoắc Thú nhìn thấy gò má giấu dưới áo choàng của ca nhi đã khôi phục lại màu da bình thường, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, giống như cánh hoa lê thấm đẫm nước mưa, hơi phai màu và trở nên trong suốt.
Cậu vừa dùng đôi mắt ngây thơ nhìn chàng vừa không ngừng lắc đầu, cả cơ thể bị chiếc áo choàng tam giác bao vây lại trông như một chiếc bánh chưng đang chuyển động.
Hoắc Thú không nói gì, quay đầu tiếp tục thong thả cưỡi ngựa, chỉ là dây cương lỏng lẻo trong tay chàng bị căng ra hơn, bước chân của ngựa ô cũng chậm lại một chút.