“Anh Hoàng Kỳ, em muốn ăn gà tiềm Đông An quá.”
“Cơ thể em bây giờ đang rất yếu, không thể ăn thức ăn cay độc như vậy được. Anh đã nấu cháo cho em, chờ em khỏe hơn rồi ăn sau.”
“Em cũng không thường xuyên ngủ lại ở chỗ ông ngoại, lần sau thì biết khi nào mới được ăn.”
Vừa bước vào cửa Hoắc Thú đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng bếp, chàng liếc nhìn về phía bếp, nghe âm thanh rất giống ca nhi kia.
Chàng nhẹ nhàng bước từng bước về phía trước.
Nồi hơi trong bếp bốc hơi nghi ngút, ánh lửa bập bùng kêu lách tách.
Dược đồng đưa cơm hôm nay đang thái rau trên bệ bếp, trên ghế đầu thấp dưới bếp là một bóng người tròn trĩnh mềm mại.
Đầu đội mũ trùm kín nên không thấy rõ mắt, chỉ có một đôi tay trắng nõn thò ra, khuỷu tay chống trên đùi, lòng bàn tay đang hơ lửa.
“Lần sau em đến đây vào buổi trưa anh cũng nấu cơm.”
“Ban ngày tiệm thuốc rất bận, làm gì có thời gian nấu cơm chứ.”
“Đào ca nhi của anh, nếu hôm nay để em ăn gà tiềm thì Hoàng đại phu sẽ đuổi anh ra ngoài mất.”
Sau khi mặt trời xuống núi, thời tiết không còn ấm áp như ban ngày, nhưng cũng không đến mức phải sưởi ấm.
Hoắc Thú nhướng mày, xem ra bị bệnh nặng thật nhưng khẩu vị lại rất tốt, biết vòi vĩnh đòi ăn gà tiềm Đông An.
Chàng không làm phiền bọn họ, quay người trở lại phòng.
Hoắc Thú đang thu xếp hàng lý của mình ở trong phòng, chuẩn bị mai lên đường sớm.
Chàng vừa gấp gọn quần áo mới thay hôm nay vào túi vải thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hoắc Thú hơi nhíu mày lại, đứng dậy mở cửa, nhìn thẳng ra ngoài nhưng không thấy ai cả.
Nhìn xuống dưới, lúc này chàng mới nhìn thấy một chiếc áo choàng lông đang đứng trước cửa.
“Cái đó, tôi muốn trả lại áo choàng này cho nghĩa sĩ.”
Chiếc áo choàng được gấp gọn gàng đưa đến trước mắt mình nhưng Hoắc Thú không đưa tay nhận, cụp mắt nhìn ca nhi nhỏ bé đang ngại ngùng cúi đầu không dám nhìn mình.
Tiểu ca nhi thấy chàng không nhận lại nhẹ nhàng nâng áo choàng cao hơn một chút.
Hoắc Thú nhìn thấy một chiếc hộp bằng bàn tay đặt trên áo choàng, hỏi: “Đây là gì?”
“Cảm ơn nghĩa sĩ đã cứu tôi hôm nay, lại còn không ngại vất vả đưa tôi về nhà. Một ca nhi nho nhỏ như tôi không có gì để đền đáp, xin anh hãy nhận lấy ít thuốc mỡ trị vết thương ngoài da tự làm này, coi như một lời cảm ơn chân thành của tôi.”
Theo lẽ thường với những lễ nghĩa được dạy dỗ từ nhỏ, thật ra cậu không nên tiếp xúc với người đàn ông xa lạ. Nhưng xét về tình nghĩa, chàng đã cứu chính mình còn đưa cậu về nhà, cậu nên đích thân đến gặp mặt để nói lời cảm ơn mới phải đạo.
Vì vậy khi cậu nghe nói chàng chưa đi đang ở lại trong nhà thì vội vàng ngồi dậy, sửa soạn lại quần áo cho chỉnh tề, gấp gọn lại áo choàng của Hoắc Thú để trả lại cho chủ nhân vốn có của nó.
“Mong nghĩa sĩ không chê.”
Hoắc Thú cúi đầu nhìn tiểu ca nhi trước mặt, thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác gió màu men sứ bên ngoài chiếc áo thu mỏng, còn quàng thêm chiếc áo choàng lông cừu dùng cho mùa đông.
Cả người ca nhi hãm trong áo choàng, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như đang trong mùa đông giá rét vậy.
Hai má cậu vẫn còn ửng hồng, có hơi mất tự nhiên, chắc do cơn sốt trước đó vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cả người nóng hừng hực.
Giọng nói cũng không được trong trẻo như ban ngày, khàn hơn rất nhiều.
Bánh bao trắng mềm biến thành đào mừng thọ.
“Hoàng đại phu đã cảm ơn rồi, em không cần phải tặng lễ nữa.”
Hoắc Thú duỗi tay nhận lấy áo choàng, mặc dù nói vậy nhưng vẫn nhận cả chiếc hộp.
Chàng cũng rất cần loại thuốc bôi này, cũng có lòng đấy chứ.
Dường như chàng hỏi không phải xuất phát từ sự quan tâm, mà là do thói quen tìm kiếm chuyện gì đó để nói:
“Em không sao chứ?”
Kỷ Đảo Du cảm thấy trên người đối phương có một loại khí thế sống chết người khác đâu liên quan gì đến mình, có thể cứu cậu còn hỏi thăm một câu như vậy cũng đủ khiến cậu ngạc nhiên.
Cậu nghiêm túc trả lời: “Sau khi trở về thì bị sốt nhưng uống thuốc rồi ngủ một giấc nên đã khỏe hơn nhiều rồi ạ.”
Hoắc Thú thấy bộ dạng hiện tại của cậu cũng không hẳn đã khỏe, có thể thấy được lúc trước đã khó chịu đến mức nào.
Thấy cậu bị tra tấn thế kia, trong lòng chàng đột nhiên dâng lên một chút hối hận, biết trước cậu yếu ớt như vậy, lúc thấy cậu rơi xuống nước đáng lẽ chàng nên nhảy xuống vớt lên luôn.
Kỷ Đào Du thấy Hoắc Thú không nói gì, gom lại áo choàng của mình, nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”
Dứt lời Kỷ Đào Du chui trong áo choàng chuẩn bị rời đi, sắp đến cửa thì giọng nói của Hoắc Thú đột ngột vang lên.
“Đúng rồi, em tên là gì?”
Kỷ Đào Du hơi chững lại, cậu do dự một chút, muốn trả lời rồi lại nhớ đến Nhị lang Vưu gia.
Hôm nay không nhìn được kết quả còn suýt nữa mất mạng, khi ấy cậu chật vật như vậy, dù Nhị lang Vưu gia có đỗ hay không đỗ thì lúc đó cậu cũng không tiện đến chúc mừng hoặc an ủi.