Phố xá sầm uất người đến người đi, bảng vàng được niêm yết, những người nhanh tay nhanh chân đã xem bảng và đi khắp nơi báo tin vui.
Thấy có hai người ướt sũng đứng bên bờ sông, không ít người tò mò nhìn về phía họ.
Hoắc Thú nhìn thấy có một ca nhi hoảng sợ chạy về phía bên này, chàng nói: “Bạn của em đến rồi.”
Lúc này Kỷ Đào Du sắp không thở được, cảm giác trong thân thể toàn là nước đang cản trở hô hấp của cậu.
Cơ thể lạnh toát khiến cậu không ngừng run rẩy.
Mặc dù thân thể rất khó chịu nhưng cậu biết rõ lúc này ca nhi Dư gia cố ý đẩy mình xuống sống. Mặc dù không biết cậu ta muốn cậu mất mặt nơi đông người hay muốn hại chết cậu và còn ý đồ gì khác nữa, tóm lại lúc này vẫn nên tránh xa người này:
“Cậu, cậu ta không phải bạn của tôi, chính cậu ta đã đẩy tôi xuống sông.”
Kỷ Đào Du thở hổn hển trả lời chàng, cậu siết chặt tay hơi cúi đầu xuống, muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại giống như một cục bột nhão dính chặt trên mặt đất.
Cậu biết hiện tại chính mình vô cùng nhếch nhác, cũng chưa bao giờ cảm thấy bất lực vì cơ thể này của mình như lúc này.
Đúng lúc trong lòng cậu vô cùng bồn chồn, bỗng có thứ gì đó phủ lên cơ thể mềm nhũn của mình, cậu nhìn thấy một đoạn vải màu đen rơi xuống đất.
Kỷ Đào Du ngẩng đầu nhìn con người lạnh lùng trước mắt, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu rưng rưng nước mắt, run rẩy nói: “Cảm, cảm ơn nghĩa sĩ.”
Hoắc Thú vốn định rời đi, nhưng nghe thấy lời cậu nói lại đổi ý.
Nhìn chiếc áo choàng mỏng vừa đủ che kín phần thân trên của chàng phủ lên người ca nhi, gần như bọc kín cả người cậu.
Chàng nhíu mày, duỗi tay bế cậu lên.
“Nhà em ở đâu?”
So với việc để một người đàn ông xa lạ đưa về nhà và bị người vây xem trên đường phố đông người trong khi cả người thì ướt sũng, Kỷ Đào Du thà chọn vế trước.
“Phố, phố Tây, ngõ Trinh Lộ, tiệm thuốc Hoàng Tế.”
Hoắc Thú không nói gì, bế người ngồi lên ngựa của mình, hỏi đường nhân viên quán trà rồi thúc ngựa đi đến đó.
Dư Hạ chạy chậm đến nhìn thấy Kỷ Đào Di đã bị người vớt lên như trong dự đoán, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta chỉ muốn Kỷ Đào Du mất mặt trước mọi người, chứ không hề muốn cậu xảy ra chuyện gì không may.
Nhưng không ngờ người vớt Kỷ Đào Du lên lại đem cậu đi!
Dư Hạ mới đuổi theo được mấy bước, nhưng nhìn thấy người trên ngựa lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, bước chân cũng vô thức dừng lại.
Hình như… Người đàn ông này là người mà cậu ta gặp trên đường lớn hôm nay, mặc dù không nhớ rõ mặt nhưng cậu ta lại nhớ rõ con ngựa đen kia.
Nhịp tim của Dư Hạ tăng vọt, đột nhiên cảm thấy hoang mang không biết phải làm gì.
Kỷ Đào Du cúi đầu che mặt, ẩn mình dưới áo choàng, dù có người tò mò vây xem nhưng cũng may không nhìn thấy người và mặt.
Cậu mơ màng chịu đựng xóc nảy trong chốc lát, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mới gượng người dậy, buông lỏng chiếc áo choàng che khuất thân thể mình, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt.
“Có chuyện gì vậy!”
Từ xa Hoắc Thú nhìn thấy biển hiệu của tiệm thuốc Hoàng Tế, nơi đó có không ít người ra vào.
Chàng từ từ dừng ngựa nhưng vẫn khiến mấy người già yếu đang khám bệnh hoảng hốt, tiếng ngựa hí vang thu hút sự chú ý của vị thầy thuốc đang ngồi viết đơn thuốc ở quầy.
Hoàng Dẫn Sinh nghe thấy tiếng ngựa hí vang, tưởng lại có cậu ấm nhà giàu nghênh ngang cưỡi ngựa trên phố, ông bực bội ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ ôm một người bọc áo choàng đi vào.
Ông vội vàng đặt bút xuống đi đến thì nhìn thấy khuôn mặt của ca nhi, trái tim như vọt lên tận cổ họng.
“Nhanh đi vào.”
Hoàng Dẫn Sinh vội vàng đỡ lấy Kỷ Đào Du từ trong lòng ngực của người đàn ông, vừa chạm vào đã cảm nhận được một đôi tay lạnh buốt và tay áo ướt đẫm, ông không hỏi nhiều mà đỡ người đi vào gian sau trước.
“Hoàng Kỳ, nhanh đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ đến đây.”
Dược đồng ca nhi nghe vậy vội vàng đáp lời, an ủi người bệnh trong quán mấy câu rồi vội vã đi vào gian sau.
Hoắc Thú loáng thoáng nghe thấy ca nhi yếu ớt gọi ông ngoại, sau đó bước vào phòng. Chàng nhìn sang chỗ khác, đánh giá tiệm thuốc một lượt, chỉ thấy toàn là dụng cụ làm thuốc.
Hoắc Thú thấy thầy thuốc già vô cùng quan tâm ca nhi, có lẽ đây là người thân của cậu ấy.
Vừa là người nhà vừa là thầy thuốc, chắc sẽ không có việc gì.
Nghĩ đến đây Hoắc Thú quay người định rời đi.
“Nghĩa sĩ!”
Phía sau vang lên tiếng gọi: “Chờ đã.”
Hoàng Dẫn Sinh vội vàng gọi Hoắc Thú: “Cảm ơn nghĩa sĩ đã ra tay cứu cháu ngoại của tôi, quần áo ngài đã ướt, nếu không ngại thì mời ngài ra sau nhà thay quần áo.”
Hoắc Thú nhìn xuống quần áo của mình, thời tiết Giang Nam ẩm ướt, không như gió cát khô hanh ở Tây Bắc, rất nhanh quần áo sẽ khô.