Giang Nha tức khắc liền cảm thấy tội ác tày trời, vội vàng nói, “ Ý chị không phải như vậy, cái đó, chị …”
Cô nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Tút” một tiếng, điện thoại đã cúp máy.
“???”
Giang Nha vẻ mặt khó hiểu, cái này không phải là tức giận rồi đấy chứ? Như này mà cũng tức giận, không phải chứ? Các chàng trai bây giờ lại dễ tổn thương như vậy sao?
Chuyện này có cái gì phải tức giận???
Giang Nha nhìn màn hình di động tối đen, hít mạnh một hơi, bỗng nhiên cảm giác bệnh cảm lại càng nặng thêm.
Cô cuối cùng không gọi lại cho Bạc Kỳ, cảm thấy tốt hơn vẫn là trở về rồi nói sau.
Chủ yếu là cô thật sự không biết nên cùng Bạc Kỳ nói cái gì, chẳng lẽ cứ tùy tiện giải thích với hắn một câu thôi sao?
Cô cũng không biết phải giải thích thế nào cho tốt.
Vứt điện thoại sang một bên, Giang Nha buồn đầu nằm ở trên giường, cảm giác khó chịu vì lạnh khiến cô càng buồn ngủ thêm, chưa đến một lát cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Nha nằm mơ, cô mơ thấy chuyện xảy ra hồi cấp ba.
Bạc Kỳ từ nhỏ đến lớn rất đẹp, cấp hai đã bắt đầu có nữ sinh viết cho hắn thư tình thổ lộ, có những nữ sinh lớn mật sẽ công khai đến tận cửa lớp để ngắm hắn.
Một lần sau tiết tự học buổi tối, Giang Nha bắt gặp nữ sinh cầm chocolate đưa cho Bạc Kỳ, cô nghe thấy Bạc Kỳ khách khí nói với nữ sinh kia, “Thật ra tôi thích đàn ông.”
Giang Nha lúc ấy nhịn cười không được, còn làm mặt quỷ khoác vai hắn nói sẽ giới thiệu bạn trai cho hắn.
Bạc Kỳ lúc ấy không biết là thẹn quá hoá giận hay gì, đột nhiên hắn đẩy cô vào tường.
Giang Nha ngây người, bị hắn nhét vào trong miệng thứ vừa ngọt vừa đắng, là chocolate.
Giang Nha không nhớ rõ buổi tối ngày đó Bạc Kỳ với cô nói những gì, duy nhất nhớ rõ thanh chocolate ăn khá ngon.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên đem Giang Nha từ trong mơ kéo về thực tại.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, Giang Nha đầu đau muốn nứt ra, duỗi tay sờ soạng một hồi lâu mới cầm được điện thoại.
“Alo”
Cô lúc này chẳng buồn xem ai gọi điện đến, đem điện thoại đặt ở bên tai nghe.
“Mở cửa.”
“…”
Là tiếng của Bạc Kỳ, nghe tới chút trầm, có thể là sợ Giang Nha nghe không rõ, hắn lại nói thêm, “Em đang ở bên ngoài cửa phòng chị.”
“…”
Giang Nha cảm thấy mình có thể là bị cảm sinh ra hồ đồ, làm sao cô có thể nghe giọng Bạc Kỳ lúc nửa đêm?