Buổi chiều ít bệnh nhân, Giang Nha sắp xếp lại bệnh án rồi đi họp, trở về lại bị chủ nhiệm kêu đến văn phòng xem tài liệu hơn nửa giờ đồng hồ, một ngày như vậy đã trôi qua.
Khi tan làm cô đi ra ngoài cửa, Bạc Kỳ quả nhiên đã tới trước sảnh bệnh viện chờ cô, trong tay còn cầm cái bánh mới mua ở cửa hàng đối diện.
“Em thật ra không cần phải qua đây đâu, đi lại nhiều phiền phức, trời lại rất nóng.”
Hai người đi đến bến xe buýt bên ngoài.
Giang Nha nói: “Hơn nữa lúc này tan tầm giờ cao điểm, nơi nào cũng đông đúc, tắc đường chen chúc muốn ngộp thở luôn.”
“Cũng đúng.”
Bạc Kỳ nghiêng người sang một bên chặn mấy bà cô đang chen chúc trước bến xe buýt, để Giang Nha đứng trước mặt mình, nói: “Chị Nha Nha có bằng lái chưa?”
Giang Nha ăn xong cái bánh, từ trong túi lấy ra khăn giấy lau tay, “Chưa có, không có thời gian đi thi.”
Trên thực tế cô cũng là lười, có thời gian liền ở trong nhà làm tổ ngủ ngon, chưa nghĩ đến việc đi thi bằng lái.
“Vậy em đưa chị đi thi.”
Xe bus vừa lúc tới, những lời này Giang Nha không có nghe rõ, cô cầm tiền lẻ đưa cho Bạc Kỳ.
…
Bạc Du Du tới để ăn cơm ké, cô xách trái dưa hấu to tới, vừa vào cửa liền nằm lăn ra sô pha bất động.
Giang Nha mặc tạp dề đang xào rau, Bạc Kỳ ở trong bếp phụ giúp cô.
Bạc Du Du liền nằm liệt trên sô pha nhìn hai người bọn họ, nhìn bóng dáng đó, ai không biết còn tưởng đây là đôi vợ chồng ý chứ, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cầm điện thoại hướng đến phòng bếp chụp bóng lưng hai người.
“Mau đi rửa tay ăn cơm.”
Bạc Kỳ bưng rau xào ra tới, Bạc Du Du như quỷ đói đầu đường lập tức duỗi tay cầm khối thịt bò nhét vào trong miệng.
“Bạc Du Du mất vệ sinh quá đi”
Bạc Kỳ duỗi chân đá cô, “Mau đi rửa tay.”
Bạc Du Du nhân lúc hắn không chú ý lại trộm lấy một miếng thịt kho tàu nhét vào trong miệng, sau đó mới xỏ dép chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Ba món mặn một bát canh đã hoàn tất
Giang Nha cùng Bạc Kỳ phối hợp rất ăn ý, một người bưng thức ăn, một người bưng chén đũa.
Bạc Du Du tự xới cơm, múc canh, canh bí đao hầm xương vừa mới ra nồi, nóng mức làm cô kêu lên:
“Bỏng muốn chết.”
Bạc Kỳ múc cho Giang Nha chén canh, lúc hắn ăn cơm rất tao nhã, chị em họ trừ bỏ diện mạo có vài phần giống nhưng ở ngoài mặt chả giống tí nào.
“Bỏng chết chị thì có ích gì với em?”
Hai chị em lại cãi nhau, Giang Nha bỗng nhiên nhớ tới bọn họ đã thật lâu không có ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy.
Từ khi lên đại học, ba người rất ít khi có cơ hội ăn cơm cùng nhau, sau khi tốt nghiệp càng khó, ai nấy đều bận việc.