Gia Phụ Tùy Dạng Đế

Chương 4: Đồ chó (1)

Mới nghe thì dường như việc đường đường là thái tử lại trêu đùa dân nữ cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ cần đè ép chuyện này xuống, đừng để truyền đi thì sẽ không tổn hại tới hình tượng hoàng thất.

Trước kia cũng không thấy vợ chồng Dương Kiên nổi giận như vậy, nhưng lần này Dương Dũng đã phạm vào một đại kỵ.

Hắn đã chọn sai địa điểm...

Trêu chọc con cái thuộc hạ, trọng điểm còn là ở chùa miếu.

Đại Hưng Thiện tự là tổ đình của Phật giáo "Mật Tông", là chùa của hoàng gia hoàng triều Đại Tùy.

Đại sư chủ trì Linh Tàng là bạn tốt thân thiết của Dương Kiên, trong chùa còn có lục đại thần tăng Tuệ Viễn, Tuệ Tàng, Tăng Hưu, Bảo Trấn, Hồng Tuân, Đàm Thiên thường xuyên ở đây, mở dịch trận, truyền pháp thụ nghiệp, là nơi linh thiên nhất của phật pháp phương bắc.

Dương Dũng dám làm càn ở chỗ này, tương đương với việc nhổ thẳng vào mặt Dương Kiên.

Dương Minh càng ngày càng cảm thấy bản thân vị đại bá này làm việc đúng là chẳng đâu vào đâu.

Đến hắn còn biết không thể làm loạn ở Đại Hưng Thiện tự, Dương Dũng làm sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này chứ?

Phải biết, Dương Kiên cực kỳ sùng bái Phật giáo, thậm chí tự khoe rằng bản thân là con của thần phật.

Bởi vì Dương Kiên sinh ra ở Bàn Nhược Tự tại quận Phùng Dực (nay thuộc huyện Đại Lệ, Thiểm Tây), do nữ ni Trí Tiên nuôi dưỡng, hắn còn có một pháp danh tên La Duyên (Hộ pháp).

Về phần Độc Cô hoàng hậu cũng tên Già La, Già La, đây vốn là cái mang đậm sắc thái Phật giáo, Độc Cô hậu người ta cũng là tín đồ trung thành của Phật giáo.

Dương Dũng bị úng não à? Sao LẠI dám làm bậy ở trước mặt thần phật Đại Hưng Thiện tự NHƯ THẾ?

Ở bên canh nghe hồi lâu, Dương Minh cũng đã hiểu đại khái đầu đuôi sự việc.

Dân nữ bị Dương Dũng đùa bỡn tên Vũ Văn Dục Mẫn, dân nữ cái gì chứ, người ta là nữ nhi của tổng quảnThọ Châu Vũ Văn Thuật, là đại gia khuê tú hàng thật giá thật.

Trong danh sách chọn phi Độc Cô Già La đưa cho Dương Minh nữ nhi thứ tư của Vũ Văn Thuật là Vũ Văn Sát Mẫn kia kìa.

Vũ Văn Thuật là ai? Đó bạn nối khố của cha Dương Minh, hắn còn có ba nhi tử tiếng tăm lừng lẫy là: Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí Cập, Vũ Văn Sĩ Cập, ba tên phản phúc nổi tiếng cuối nhà Tùy.

Dương Minh không khỏi suy nghĩ, không phải là cha mình đặt bẫy thái tử đấy chứ? Bằng không làm sao lại khéo như vậy được?

Bữa trưa được các cung nữ trình lên, ba người cùng ngồi bên nhau ăn cơm.

Dương Kiên giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đứng dậy đi tới trước long án, lệnh cho nội thị hoạn quan cưa một cái chân bàn, cầm ở trong tay ước lượng một hồi mới đưa cho Dương Minh nói:

"Thử đi, có thể vung nổi không?"

Dương Minh nhận lấy bằng hai tay, cầm trong tay thử sức nặng một hồi: "Xin hỏi tổ phụ, người muốn tôn nhi vung thế nào đây?"

"Quất lên đầu đại bá cháu đấy." Dương Kiên đáp.

Khóe miệng của Dương Minh giật giật một cái: "Vậy làm sao mà được chứ? Sao tôn nhi dám cầm vũ khí đánh đại bá được?"

"Cháu đi đánh thay trẫm, chẳng khác gì là trẫm đích thân đánh hết." Dương Kiên mỉm cười sửa lời, nói: "Đừng mang theo người, cháu cứ đi một mình là được, trở lại nhớ kể rõ những chuyện xảy ra trong lúc đó cho trẫm nghe."

Dương Minh phiền muộn nhìn về phía Độc Cô hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ khó xử.

Độc Cô Già La cười nói: "Không sao đâu, tôn nhi cứ mạnh dạn mà làm, ai dám ngăn cản cháu thì cứ dùng cầm cái chân bàn này đánh kẻ đó, dù là mấy đứa ca ca không bằng heo chó của cháu thì cứ đánh thoải mái, không phải lo."

Được rồi, bây giờ phải diễn tuồng nào nữa đây? Dương Dũng người ta vốn đã có xích mích với cha của mình rồi, đây là ngại thù oán giữa hai bên chưa đủ lớn à?

Một lát sau, Dương Minh giống như một tiểu cô nương sắp xuất giá, nhăn nhăn nhó nhó bị Lâu ma ma đưa ra khỏi Vĩnh An Cung, tâm trạng cứ thấp tha thấp thỏm.

Cái chân bàn này cũng phải bốn năm cân, đánh lên đầu Dương Dũng thật, kiểu gì cũng sẽ phá tướng cho mà xem.

Dựa theo tính cách của Dương Dũng, hắn có thể để cho ngươi đánh đầu hắn chắc?

Lần đi Đông Cung này, khéo lại là dê vào miệng cọp, dữ nhiều lành ít ấy chứ.

Ngự Lâm Quân trong cung dĩ nhiên đều biết Dương Minh.

Lúc này dù là cấm quân thủ vệ canh gác hay là cấm quân tuần tra đều mặt kinh ngạc nhìn vị tiểu thế tử được sủng ái bậc nhất này khiêng một cái chân bàn đi về phía Đông Cung.

Thủ vệ Đông Cung không ai dám cản đường Dương Minh.

Nhưng vẫn có người dám.