Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 2

Lần đầu tiên Châu Thanh nhìn thấy chính mình trong gương ở phòng tắm bệnh viện thì đúng là có hơi kinh ngạc.

Không phải vì lạ lẫm mà thật sự là vì khuôn mặt này gần như giống hệt chính mình nhưng cũng lại rất khác.

Năm 1943, Châu Thanh xuống phía Nam vì một nhiệm vụ.

Khi ấy cậu đảm đương vị trí chủ bút viết lời bình cho một tờ báo, bởi vì quan điểm và văn phong vô cùng sắc bén nên vẫn luôn nổi tiếng trong một thời gian dài. Cậu đã từng xuất hiện trên tiêu đề của các tờ báo khác, lúc giao thiệp với các bên khác nhau thì những lời mô tả như "dáng đứng đẹp đẽ tao nhã, dáng cười như trăng sáng soi vào vòng tay" (*) thường được áp dụng lên người cậu.

(*) xuất phát từ Bạch Thạch lang khúc của Quách Mậu Thiến đời Tống, nghĩa của câu là dáng đứng thì quý báu như linh chi, dáng cười lại như trăng sáng soi vào vòng tay.

Cậu không bình luận về bản thân nhưng cũng biết mình khác xa một trời một vực với hai chữ "khó coi".

Thế nhưng khuôn mặt ở trong gương trước mặt này, cú sốc đầu tiên đối với người khác chính là gầy.

Gầy đến nỗi má không ôm nổi thịt, thuộc loại gầy trơ xương. Đó là một cảm giác xanh xao ốm yếu, thậm chí là yếu ớt bất lực.

Điều khiến cho Châu Thanh khó mà chịu đựng được chính là mái tóc đen từ gốc đến ngọn, thế nhưng phần đuôi tóc lại khô và có màu vàng.

Chủ nhân ban đầu của cơ thể này là suy dinh dưỡng hay là hút thuốc phiện?

Châu Thanh không thể không hoài nghi nhưng nghi ngờ này cậu lại không thể tỏ ra dù chỉ một chút.

Cuộc sống trong bệnh viện vô cùng nhàm chán.

Sau khi có thể xuống đất, phạm vi hoạt động mà bác sĩ có thể cho phép cậu chỉ giới hạn trong phòng bệnh. Thời gian ngủ mỗi ngày đều bảo đảm hơn mười tiếng để cho các chức năng cơ thể dần dần hồi phục.

Vì vậy cậu gần như mất đi khái niệm về thời gian, việc tìm hiểu danh tính và thông tin của cơ thể này lại càng khó khăn hơn.

Cho đến ngày cậu được phép xuất viện và về nhà để tĩnh dưỡng.

Ngày hôm đó trời có mưa nhẹ.

Châu Thanh ngồi bên bệ cửa sổ của phòng bệnh, vừa nhìn xuống đã có thể thấy những người ở tầng dưới của bệnh viện đang vội vã trốn mưa.

Y tá nhỏ mấy ngày nay vẫn thường bưng nước cho cậu thò đầu vào từ cửa, cô mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: "Anh Châu (*), người đón anh xuất viện đến rồi ạ."

(*) chỗ nào mình edit là "anh Châu", "cậu Châu", "ngài Châu", "sếp Châu" thì bản gốc là "Châu tiên sinh", sau này sẽ có người gọi Châu Thanh là "anh Thanh" nữa thì chỗ này là "Thanh ca" thân thiết hơn nha mọi người.

Sau đó cô bước sang một bên để lộ ra người phía sau.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người trung bình đang mặc Âu phục, gương mặt không có gì nổi bật nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thật thà chất phác.

"Đến đây." Châu Thanh nhàn nhạt nói.

Người đàn ông ở cửa rõ ràng đã đờ ra trong giây lát.

Những gì cậu ta nhìn thấy trong mắt là một người đàn ông gầy gò vẫn mặc quần áo bệnh viện sọc xanh trắng.

Sau khi hồi phục khỏi bệnh nặng, cậu vẫn còn vẻ mặt ốm yếu nhưng dáng vẻ ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ bên cửa sổ, phản chiếu lên tấm rèm sau lưng và màn mưa mờ ảo lại mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng và yên bình khó tả.

Người đàn ông thậm chí còn phát hiện ra cậu đang cầm một cuốn sách trên tay. Trên trang bìa có viết "Nhìn vào lịch sử phát triển xã hội hiện đại từ góc độ vĩ mô lịch sử".

Trong một khoảnh khắc, cậu ta không khỏi nghi ngờ liệu mình có tìm nhầm người hay không.

Còn Châu Thanh lại bình tĩnh hơn nhiều so với đối phương, mặc dù cậu chưa bước ra khỏi phòng bệnh nhưng cậu cũng biết chi phí điều trị của bệnh viện này chắc chắn không hề thấp.

Có thể nằm ở chỗ này một năm, mặc dù sau khi tỉnh lại cũng không nhìn thấy người quen của nguyên chủ (*) nhưng đãi ngộ nhận được vẫn luôn rất tốt.

(*) nguyên chủ: cơ thể ban đầu, chỉ Châu Thanh cũ nha, ban đầu mình định giữ chữ "cơ thể ban đầu" nhưng thấy có vài chỗ sau này để không hợp lắm nên giữ nguyên từ Hán Việt luôn nhe.

Có thể thấy rằng sau lưng có người phụ trách, chỉ là không biết người đàn ông ở cửa là ai.

Anh trai của nguyên chủ?

Y tá nhỏ thấy người đàn ông phía sau nhìn anh Châu bất động thì khẽ cau mày.

Những ngày sau khi anh Châu tỉnh lại đã gần như trở thành tâm điểm bàn tán của cả bệnh viện.

Có đủ khả năng để ở trong phòng bệnh VIP của một bệnh viện cao cấp thế nhưng lại không có ai đến thăm.

Để tĩnh dưỡng tuyệt đối, trong phòng bệnh không hề có bất kỳ thiết bị giải trí điện tử nào, cho dù là cơ thể bệnh tật hay là chế độ ăn uống vô cùng nhạt nhẽo, bệnh nhân bình thường đều sẽ chịu không nổi nhưng lại chưa từng có ai nhìn thấy cậu nổi giận.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nhờ ai đó giúp mang theo một vài tờ báo và sách, lúc tỉnh táo thì hơn một nửa sẽ dành phần lớn thời gian yên lặng ở một mình.

Mấy ngày nay, người trong trạm y tá đều tranh giành muốn đến phòng bệnh của cậu. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy có người tới, y tá nhỏ nhịn không được muốn bất bình thay cho cậu.

Cô đối mặt với người ở cửa, không mấy thiện cảm nói: "Sức khỏe của anh Châu chưa hoàn toàn tốt, lúc trở về nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Không được khuân vác vật nặng, không được làm việc mệt mỏi, điều quan trọng nhất là phải giữ tâm trạng vui vẻ tuyệt đối."

Người đàn ông bị giọng nói của y tá nhỏ làm cho giật mình, đối mặt với ánh mắt rực lửa của cô gái nhỏ thì vẻ mặt tỏ ra xấu hổ.

Cậu ta đi hai bước vào phòng bệnh, hơi cúi đầu với Châu Thanh bên bệ cửa sổ rồi nói: "Anh Châu, tôi là Lâm Phong, tài xế của ông chủ, ngài gọi tôi là Tiểu Lâm là được rồi. Hôm nay chị Phạm bảo tôi đến đón ngài xuất viện."

Lúc này Châu Thanh mới dừng lại.

Cậu thật sự không ngờ được thân phận này của đối phương, mà y tá nhỏ đứng ở phía sau cũng có hơi xấu hổ.

Cô không ngờ rằng mình lại trút lên tài xế của người ta nhưng nghĩ đến việc ngay cả khi xuất viện cũng chỉ cho tài xế đến đón, cũng không biết người trong nhà anh Châu có trái tim hay không nữa.

Châu Thanh không nói gì nữa mà đứng dậy: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Tiểu Lâm vội vàng xua tay: "Có gì đâu có gì đâu, nên làm thôi."

Chiếc ô lớn màu đen được mở ra từ tầng dưới của khoa điều trị nội trú đến tận cửa ô tô đậu ở lối vào bệnh viện. Tiểu Lâm rất tận tâm, sợ mưa sẽ tạt vào người Châu Thanh nên đợi đến khi cậu lên xe mới tự mình xoay người đi đến bên ghế lái.

Đó là ấn tượng cụ thể đầu tiên của Châu Thanh về thế giới hiện tại.

Những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát bên ngoài cửa sổ ô tô.

Loại chấn động đó rất trực quan.

Cảnh phồn vinh và thiên hạ thái bình của thời thịnh trong miệng người xưa đã không còn là tưởng tượng nữa rồi.

Không còn mảy may những dấu vết lụn bại của cảnh nước mất nhà tan vào thế kỷ trước, những súng đạn máu lửa và phân tán lưu vong đã bị chôn vùi dưới dòng sông dài lịch sử và trong sách giáo khoa lịch sử của bao thế hệ mới.

Nhưng đối với Châu Thanh thì những ký ức và trải nghiệm đó lại ở ngay trước mắt, ở ngày hôm qua và cũng ở tương lai.

Nhưng cậu vẫn vô cùng vui mừng vì mình có thể đến được đây.

Cậu không biết Châu Thanh ban đầu có hoàn toàn biến mất hay không, tất cả những gì cậu có thể làm là sống thật tốt, làm những gì mình muốn làm và có thể làm để không uổng phí vận may đã cho cậu một cơ hội để mở mắt ra một lần nữa.

So với những thông tin cậu tìm hiểu được từ sách báo mấy ngày nay, bất cứ thứ gì nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay đều vô cùng mới lạ đối với cậu.

Giống như xe của Tiểu Lâm cũng có thể trả lời điện thoại.

Ở bệnh viện Châu Thanh nhìn thấy mọi người sử dụng một thứ gọi là điện thoại di động nhưng bây giờ thiết bị liên lạc của mọi người dường như ngày càng phức tạp hơn cậu nghĩ.

Lúc giọng nói của phụ nữ vang lên trong xe, Tiểu Lâm theo phản xạ liếc nhìn Châu Thanh trong kính chiếu hậu.

"Xe đến đâu rồi?" Người phụ nữ hỏi.

Tiểu Lâm: "Nửa đường rồi ạ."

"Được, cậu đưa người đến công ty một chuyến đi."

Tiểu Lâm dừng lại một giây, cậu ta vốn định nói rằng sức khỏe của anh Châu không tốt nhưng cuối cùng vẫn không muốn thêm việc mà chỉ "Vâng" một tiếng.

Cúp điện thoại, Tiểu Lâm suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: "Anh Châu, chị Phạm bảo anh đến công ty một chuyến trước."

"Vậy thì đi thôi." Châu Thanh gật đầu.

Cậu không trực tiếp hỏi chị Phạm là ai nhưng ngược lại Tiểu Lâm lại liếc nhìn cậu một cái, nhắc nhở cậu: "Chị Phạm là người đại diện của anh Trữ, vô cùng giỏi giang."

Lời giải thích này lại càng phức tạp hơn, Châu Thanh không nói lời nào.

Tiểu Lâm do dự một lúc, hỏi: "Anh Châu, anh thật sự không nhớ gì sao?"

"Ừm, sau khi tỉnh lại trí nhớ đã không còn tốt nữa."

Tiểu Lâm hoàn toàn không nói gì nữa.

Thật ra cậu ta đã gặp Châu Thanh hai lần từ xa và hoàn toàn không thể liên kết người đang ngồi ở phía sau lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với Châu Thanh của một năm trước.

Châu Thanh của trước đây luôn bị vây quanh bởi rất nhiều kẻ lộn xộn, mở miệng toàn chửi thề khiến cho người khác muốn tránh xa.

Nhưng cậu của bây giờ lại khiến cho Tiểu Lâm luôn cảm thấy rằng cậu đang cho người khác một loại áp lực vô hình.

Không phải là loại áp lực khiến người sợ hãi mà là loại áp lực mà khi cậu ngồi ở trong xe lại khiến cho cậu ta không nhịn được phải lái xe càng thêm ổn định và bình tĩnh.

Châu Thanh không hề biết Tiểu Lâm đang nghĩ gì mà chỉ cảm thấy rằng nửa sau của chuyến đi đủ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu có thể nhìn kỹ hơn về thế giới bây giờ.

Lúc xe dừng lại thì mưa ngày càng nặng hạt.

Châu Thanh xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn trước mặt rồi đứng tại chỗ mất một lúc.

Tiểu Lâm cũng không giục cậu, cuối cùng lúc dẫn Châu Thanh đi vào vẫn còn hơi hối hận vì đã để mưa làm ướt tóc và vai của anh Châu.

Sau đó, cuối cùng Châu Thanh cũng nhìn thấy người phụ nữ được gọi là chị Phạm.

Cô đang nói chuyện điện thoại trong văn phòng rộng lớn, khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ Âu phục giản dị màu trắng và để một mái tóc cắt ngắn gọn gàng.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tranh thủ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi tuỳ ý chỉ vào ghế sofa, ra hiệu cho cậu ngồi xuống trước.

Châu Thanh không có ý kiến gì, ngồi xuống ghế sofa.

Hai phút sau, chị Phạm mang theo một chồng tài liệu đi đến. Cô đặt lên bàn trà, sau đó đứng dậy rót nước cho cậu, vừa lấy nước vừa nói: "Một năm trước đã muốn cậu ký vào bản thỏa thuận này nhưng lúc đó cậu vừa xảy ra tai nạn nên vẫn luôn trì hoãn cho đến bây giờ."

Chị Phạm nói xong thì quay lại đưa nước cho cậu.

"Cảm ơn." Châu Thanh đưa tay ra nhận lấy.

Chị Phạm nghe cậu nói cảm ơn thì liếc nhìn cậu một cái, sau đó mới tự mình mở bản thỏa thuận ra rồi tiếp tục nói: "Bản thỏa thuận không có điều gì mới, mấu chốt là một vài điều khoản bảo mật hôn nhân."

Cô tiếp tục nói với ý tứ sâu xa: "Châu Thanh, cậu không thể trách tôi làm việc không để lại đường lui. Tuy rằng việc kết hôn là việc riêng tư của cậu và Khâm Bạch, thậm chí là việc của nhà họ Châu và nhà họ Trữ nhưng cậu cũng biết hiện tại nhà họ Trữ không quản được cậu ấy, nghề nghiệp của cậu ấy còn có tính đặc thù, studio xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm với cậu ấy nên nhất định phải làm như vậy."

Giọng điệu của cô không hề mạnh mẽ nhưng từ đầu đến cuối đều có một loại ý tứ không thể vặn lại.

Nhưng.

"Chờ đã." Châu Thanh cầm ly nước, ngắt lời đối phương.

Trọng tâm của cậu hoàn toàn không đặt ở đây, cậu xác nhận mình không nghe lầm nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Chị nói tôi... đã kết hôn sao?"

Lần này đến lượt chị Phạm sửng sốt.

Lúc này cô mới nổi lên suy nghĩ đánh giá người đang ngồi đối diện mình, luôn cảm thấy rằng người này đã thay đổi rất nhiều nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Bất cứ ai suýt chết một lần đều sẽ thay đổi.

Nhưng cô nhìn ra được sắc mặt Châu Thanh không tốt, còn tưởng rằng đối phương suy cho cùng cũng vừa mới xuất viện.

Giọng điệu của cô dịu đi mấy phần rồi nói: "Lúc trước bệnh viện nói trí nhớ của cậu có chút vấn đề nhưng không ngờ ngay cả việc mình đã kết hôn cậu còn không nhớ."

"Cô ấy (*)... là người như thế nào?" Châu Thanh hỏi.

(*) chắc mọi người cũng biết rồi, trong tiếng Trung thì cô ấy (她) và anh ấy (他) đều đọc là /tā/, chỉ khi viết mới khác thôi nên Châu Thanh tưởng đối tượng kết hôn của mình là nữ.

Chị Phạm lại liếc nhìn cậu một cái, như thể xác nhận xem cậu có thật sự đã quên hay không, sau đó mới nói: "Nghệ sĩ, diễn viên."

Nói đến đây lại không nhịn được.

"Châu Thanh, cậu cũng nên biết trong thời đại bây giờ việc có duyên với công chúng đối với người làm nghề này quan trọng như thế nào. Tôi thừa nhận con người Trữ Khâm Bạch cậu ấy vẫn luôn làm theo ý mình quen rồi, cậu ấy không quan tâm cũng không thèm để ý. Nhưng kể từ khi cậu ấy bắt đầu ra mắt, tôi vẫn luôn phụ trách nghiệp vụ của cậu ấy nên cậu ấy cũng là do một tay tôi nâng đỡ. Cậu sẽ không muốn hủy hoại cậu ấy đúng chứ?"

Chị Phạm thừa nhận mình đang lợi dụng người lúc gặp khó khăn.

Từ một người đại diện nhỏ ít tiếng tăm bò lên đến vị trí hiện tại, hơn ai hết cô hiểu rõ mình phải làm gì để mang lại lợi ích tối đa cho nghệ sĩ.

Cô chưa bao giờ tin vào bất kỳ thỏa thuận bằng miệng nào, càng không cảm thấy Trữ Khâm Bạch sẽ đặt Châu Thanh vào trong mắt.

Đây chính là điều cô lo lắng. Vậy nên thoả thuận cần phải được ký.

Nghĩ đến đức hạnh thối nát của Châu Thanh, cô đã chuẩn bị đầy đủ đe dọa lẫn hứa hẹn.

Còn Châu Thanh lại chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi bóp ấn đường. Cậu vẫn đang tiêu hóa sự thật rằng mình đã kết hôn.

Một lúc sau, Châu Thanh ngẩng đầu lên.

"Về bản thoả thuận này, thái độ của cô ấy như thế nào?"

Chị Phạm rất thẳng thắn: "Cậu ấy không quan tâm đến những thứ này, những hợp đồng liên quan đến cậu ấy vẫn do tôi chịu trách nhiệm."

Châu Thanh lại bóp thái dương.

Mặc dù việc đã kết hôn này đã mang đến cho cậu một cú sốc lớn nhưng dù sao suy cho cùng mình cũng là một người đàn ông.

Ở trong ký ức của chính Châu Thanh, cậu thật sự tiếp xúc với một người có thể gọi là nghệ sĩ hay minh tinh thì cũng chỉ có một người. Đó là một đêm ở biển năm 42. Một người phụ nữ trẻ tuổi có nghệ danh là Hoa Hồng Trắng, khí chất quyến rũ điệu đà của cô đã khiến cho nhiều người đàn ông mê mẩn và sẵn sàng chìm đắm.

Cô đã chết trước họng súng, ngay trước mắt Châu Thanh.

Châu Thanh vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó, trên sân khấu cao của sảnh khiêu vũ, người phụ nữ môi đỏ như lửa, hát bài hát "Sai lầm Chung Nam".

Hồng trần gửi gió đến ngày trả lại, ngựa sắt mang rượu xuống núi Nam.

Hoa Hồng Trắng đã từng đóng phim, từng cặp kè với rất nhiều đàn ông có tiền, cũng đã từng phiêu bạt trong chốn vàng son xa hoa hay được vô số người săn đón và yêu thích. Nhưng vẫn có nhiều người gọi cô là con hát thấp kém, là đồ chơi của đàn ông.

Cuộc đời ngắn ngủi của một người phụ nữ kết thúc bằng cái chết oanh oanh liệt liệt.

Lúc đó khi người đời nói về cô một lần nữa và bắt đầu gọi cô là nữ anh hùng, giọng điệu đều tràn đầy tiếc nuối và hận thù sôi sục.

Châu Thanh đã từng lăn lộn qua thời kỳ hưng thịnh và tẻ nhạt, gặp qua quá nhiều người, quá nhiều chuyện.

Mặc dù cậu biết trong xã hội ngày nay, hoàn cảnh của những người được gọi là nghệ sĩ và minh tinh chắc chắn không tệ đến mức như vậy.

Ngay cả chị Phạm ở trước mặt, trong hay ngoài lời nói cũng đều đang bảo vệ lợi ích của cô nhưng cuối cùng cậu vẫn nói: "Nếu thỏa thuận có lợi cho vợ tôi thì tôi không có ý kiến gì."

Khi chị Phạm nghe thấy những lời của cậu thì bàn tay đã run lên, phần lớn nước trong ly đổ thẳng lên tài liệu.

Châu Thanh lấy khăn giấy ra lau dọn, ngạc nhiên trước phản ứng của cô nên hỏi, "Sao vậy?"

Chị Phạm nhìn cậu như thấy quỷ.

Cô thậm chí còn không kịp ngạc nhiên khi cậu đồng ý dễ dàng như vậy mà đã mở miệng, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ có lẽ tôi cần phải nhắc nhở cậu."

"Không có vợ."

"Đó là chồng của cậu."

- --

Gin: bé Châu điếng mịa người =))))