Hoàng Thượng, Bản Cung Thật Sự Muốn Vào Lãnh Cung Mà

Chương 10

[END]

Chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối rồi.

Chúng tôi vẫn đang ở cung Càn Thanh.

Cảnh Mặc Thần nằm bên cạnh tôi, tôi vẫn còn vùi trong lòng anh.

Tôi khẽ động đậy.

Anh tỉnh dậy.

“Em bị trúng độc, cần phải tĩnh dưỡng, trong một tháng còn lại em đừng nghĩ gì cả, cứ giao mọi thứ cho anh.”

Trúng độc?

“Là Thái hậu làm à?”

Trái tim tôi run lên.

Cảnh Mặt Thần sầm mặt lại không lên tiếng.

Điều này chứng tỏ anh ngầm chấp nhận.

Tôi thật sự không nghĩ tới Thái hậu điên như thế.

Cứ muốn chơi chết tôi!

Tôi đâu có đào mộ tổ nhà bà ta đâu!

Sự trả thù của Cảnh Mặc Thần dành cho Thái hậu vừa vội vừa nhanh.

Tước Hầu của nhà mẹ Thái hậu trực tiếp bị thu hồi.

Thái hậu còn tìm Hiền Vương đến nói chuyện giúp nhà mẹ đẻ, sau khi Cảnh Mặc Thần nói chuyện với Hiền Vương, Thái hậu đã vào chùa hoàng gia tạm thời lễ Phật.

Tất cả chỉ tốn ba ngày.

Khiến mọi người thấy Hoàng thượng mạnh mẽ vang dội, ai ai cũng càng thêm cẩn thận.

Tôi và Cảnh Mặc Thần đã chuẩn bị để về nhà.

Còn mười lăm ngày nữa là chúng tôi có thể đi rồi.

Nhưng, trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện ra cơ thể tôi là lạ.

Mặc dù Thái y nói độc đã được giải.

Nhưng cơ thể của tôi, tôi hiểu.

Đứng hơi lâu là chân sẽ tê dại, lạnh đi.

Nói chuyện thì sẽ đau đầu.

Buổi tối ngủ không yên.

Hệ thống nói, đây là di chứng của tôi sau khi xuyên không, cộng thêm tôi trúng độc, cơ thể này đã không được nữa.

Nói nói, nếu như nó không phí năng lượng lấy ra nhiều thứ không thuộc về thế giới này như vậy, nó cũng có thể giúp tôi làm ra một viên thuốc kiện thân.

Tôi nghe hiểu ý của nó.

Tức là tôi có thể sẽ không đợi được đến đêm giao thừa.

Tôi có lẽ sẽ không thể cùng Cảnh Mặc Thần về nhà được.

*

Trong nửa tháng cuối cùng này, tôi không về lãnh cung nữa.

Ngày nào cũng ở bên Cảnh Mặc Thần.

Tôi muốn trân trọng khoảng thời gian cuối cùng thuộc về tôi và anh.

Buổi tối tôi đau không ngủ được thì sẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh.

Thông qua sự hóng hớt của Cảnh Mặc Thần, tôi biết Xuân Hoa và một thị vệ bên cạnh Cảnh Mặc Thần vừa ý nhau.

Liền chuẩn bị nhà cửa và của hồi môn cho nàng ấy.

Thu Nguyệt là người cuồng võ, nàng ấy không muốn thành thân, chỉ muốn cùng má Lưu hầu hạ tôi.

Tôi bảo Thu Nguyệt nhận má Lưu làm mẹ nuôi.

Tôi cũng đã để lại đủ bạc cho bọn họ.

Giấy bán thân luôn được để ở chỗ má Lưu.

Tôi đã viết di thư, đợi đến khi tôi rời khỏi thế giới này, hai người họ có thể sống nương tựa vào nhau.

Lúc Cảnh Mặc Thần biết tôi làm những việc này thì luôn cố vấn cho tôi.

Anh còn ôm tôi, cười nói:

“Nếu chúng ta có thể mang bọn họ theo cùng thì tốt rồi. Má Lưu có bản lĩnh, đợi chúng ta có con rồi thì hoàn toàn có thể giao cho bà ấy chăm. Thu Nguyệt giỏi võ hơn vệ sĩ bên cạnh anh trai, nhân tài như vậy mà chỉ có thể ở lại Đại Hạ, thật là đáng tiếc.”

Tôi chịu đựng cơn đau, cười nghe anh nói về tương lai.

Có con.

Anh đã nghĩ đến việc có con với tôi rồi.

Giấc mộng đẹp biết bao.

Một đứa trẻ giống anh.

*

Một ngày trước giao thừa, vào bữa tối.

Cảnh Mặc Thần bưng một bát mì trứng đặt trước mặt tôi.

“Anh làm à?”

Vừa nhìn là biết không phải tay nghề của Xuân Hoa.

“Đúng vậy, anh đã ra nước ngoài du học, biết nấu cơm, em nếm thử xem, hôm nay là sinh nhật em mà, phải ăn mì trường thọ.”

Cảnh Mặc Thần đắc ý nhướng mày.

Tôi dừng lại.

Ồ.

Tôi quên mất.

Ở hiện đại, sinh nhật của tôi đúng là vào hai mươi chín tết.

Quen biết Andy ba năm, năm nào anh cũng chúc tôi sinh nhật vui vẻ, tặng thiệp chúc mừng tôi.

“Ngon.”

Tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn, thật sự ăn hết sạch chén mì.

Đây là người duy nhất làm mì cho tôi ngoại trừ cha mẹ.

Anh vỗ tay.

Một chiếc bánh sinh nhật được Xuân Hoa và Thu Nguyệt bưng ra.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của mấy người đứng xung quanh, tôi nhắm mắt lại, cầu nguyện:

“Ông trời ơi, nếu như con không qua khỏi đêm nay, hy vọng sau khi trở về, Cảnh Mặc Thần sẽ quên con đi.”

Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là anh quên đi tôi.

Sống cho thật tốt.

Chân tôi hơi mềm nhũn, vô lực gục xuống bàn, tôi làm nũng với Cảnh Mặc Thần:

“Mặc Thần, anh ôm em ra ngoài được không?”

Cảnh Mặc Thần run lên, vẻ mặt cười tươi như hoa:

“Được, chúng ta ra ngoài ngắm tuyết.”

Anh ôm ngang tôi lên.

Bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng.

Bông tuyết rơi xuống, đậu lên người chúng tôi.

Cảnh Mặc Thần cẩn thận kéo màn che chắn cho tôi.

“Cảnh Mặc Thần, ngoài ánh trăng và màu tuyết, anh là cảnh đẹp thứ ba đó.”

Tôi giữ chặt tay anh.

Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay anh.

Tay lớn nắm tay nhỏ.

Tràn đầy hạnh phúc.

“Ồ, tác giả Thiên Vũ nói lời ân ái quả thật là khác nha.”

Cảnh Mặc Thần ôm tôi ngồi xuống, mặt mày mỉm cười.

Anh thật sự là màu sắc đẹp nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi.

Chỉ là, chúng tôi gặp nhau quá muộn.

Ý thức tôi hơi mơ hồ.

*

“Đây là quà sinh nhật tặng cho em, anh tự mình làm đó.”

Tay tôi được nâng lên.

Hình như tôi nhìn thấy một chiếc nhẫn ngọc được đeo vào ngón áp út.

“Đẹp lắm, em rất thích.”

Tôi chật vật nghẹn thành lời.

“Anh cũng có.”

Anh cũng cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay anh.

Nhẫn giống nhau như đúc.

Tôi nắm tay anh thật chặt, nhưng lại không có sức.

Tôi dựa vào lòng anh, hai mắt nhắm nghiền.

Tôi có linh cảm rằng tôi không chờ đến giao thừa được.

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời.

Chiếu sáng cả khoảng không.

“Mặc Thần, em yêu anh.”

Câu nói cuối cùng của tôi bị chôn vùi.

“Ký chủ, cô kiên trì một chút.”

Giọng nói điện tử gấp gáp vang lên trong đầu tôi.

“Thống Tử, tao không về được nữa, ngày mai mi nhất định phải dùng tất cả năng lượng của mày đưa Mặc Thần về. Đồng ý với tao đi.”

Tôi biết ơn Mặc Thần đã đến thế giới này.

Khiến tôi hiểu rõ cái gì gọi là tình yêu.

Cho dù cứ thế mà chết đi, tôi cũng không tiếc.

Tôi chỉ đau lòng cho Mặc Thần.

Tôi nhìn thấy linh hồn tôi đang dần dần rời khỏi cơ thể.

Tôi nhìn thấy Mặc Thần ôm tôi quỳ trên mặt đất, phun ra máu tươi.

Hai người chúng tôi cùng nhau nằm trong tuyết.

Máu nhuộm đỏ tuyết trắng.

Sau đó, mọi thứ đều là màu trắng, tôi không nhìn thấy gì nữa.

*

Màu trắng.

Toàn là màu trắng.

Còn có mùi nước khử trùng quen thuộc.

Tôi vẫn sống.

Tôi về rồi.

“Bệnh nhân số 6 tỉnh rồi.”

Một y tá tràn đầy mừng rỡ.

Tôi ngồi dậy, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay, lập tức rơi nước mắt.

Không phải là mơ.

Cảnh Mặc Thần thật sự từng tồn tại.

Món quà anh tặng tôi vẫn còn đây.

Tôi nhờ y tá giúp tôi gọi một cuộc điện thoại mà tôi nhớ rất rõ ràng, số của Tổng giám đốc Đại Cảnh, anh trai của Cảnh Mặc Thần.

“Ai vậy?”

Giọng nói cứng rắn.

Lạnh như băng.

“Xin chào, em là bạn gái của CẢnh Mặc Thần, Mạnh Thiên Thiên, cô gái cùng anh ấy xảy ra tai nạn. Số điện thoại của anh là anh ấy đưa cho em, em muốn biết hiện tại anh ấy đang ở đâu.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại ba giây.

“Chờ đó đừng nhúc nhích.”

Tổng giám đốc Đại Cảnh không hỏi tôi chuyện khác, chưa đến mười phút đã có hai vệ sĩ đẩy tôi ra ngoài.

Thì ra, Cảnh Mặc Thần nằm ở phòng sát vách tôi.

Anh vẫn còn ngủ.

Tôi nhìn khuôn mặt anh, không kiềm được mà chảy nước mắt.

Tôi gọi hệ thống, hệ thống không ở đây.

Lẽ nào cuối cùng hệ thống chỉ đưa tôi về.

Tôi bắt đầu nói chuyện với anh, nói lúc tôi và anh mới quen qua mạng, nói những chuyện ở Đại Hạ.

Anh vẫn giống như ngủ thϊếp đi.

Không trả lời tôi.

Nửa đêm.

Mười hai giờ.

Trên bầu trời đêm của Bắc Kinh là pháo hoa nở rộ sáng chói.

Giao thừa đến rồi.

Tôi đi tới ban công, hướng ra bên ngoài cầu nguyện:

“Hy vọng ông trời để Mặc Thần tỉnh lại sớm một chút, tín nữ nguyện giảm thọ mười năm.”

Bỗng nhiên.

Eo tôi bị người ta ôm lấy, trên vai trĩu xuống.

Tôi chợt mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, tôi không dám tin mà sờ lên khuôn mặt anh:

“Anh tỉnh rồi à?”

Anh cọ vào lòng bàn tay tôi:

“Ở trong mơ anh luôn nghe thấy có người gọi anh, anh không quay lại được, chỉ sợ người nào đó chạy mất rồi.”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Tôi nhào vào lòng anh.

Anh thật sự quay về rồi.

“Nhận nhẫn của anh rồi, em sẽ không chạy đâu.”

Tôi nức nở nói.

“Không ngờ chiếc nhẫn này cũng quay về đây, thật là tốt. Ngọc này đáng giá lắm.”

Cảnh Mặc Thần và tôi đan mười ngón tay vào nhau.

Tôi nín khóc mỉm cười.

*

Cảnh Mặc Thần làm việc quá không đáng tin.

Việc đầu tiên sau khi anh tỉnh lại chính là đưa tôi về nhà gặp anh trai anh.

Nói là anh muốn kết hôn với tôi.

Tổng giám đốc Đại Cảnh trông mới ba mươi tuổi, lại dùng ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối để nhìn chúng tôi, hài lòng gật đầu:

“Tiểu Thần, cuối cùng em cũng làm được một việc khiến anh hài lòng rồi, nhân lúc hai đứa còn trẻ thì sinh thêm mấy đứa nhỏ đi. Sống với cô Mạnh thật tốt, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý!”

Tôi thật sự vô cùng mờ mịt.

Tổng giám đốc Đại Cảnh ai gặp cũng sợ sao lại dễ nói chuyện như vậy.

Sau đó, Cảnh Mặc Thần nói cho tôi biết anh trai anh là người cuồng công việc, làm việc và kiếm tiền chính là một nửa còn lại của anh ấy.

Anh ấy chưa từng nghĩ tới việc kết hôn.

Ăn cơm tất niên xong, Cảnh Mặc Thần ôm tôi, vẻ mặt tiếc nuối nói:

“Hệ thống của em mất rồi, thuật đọc tâm của anh cũng mất luôn. Nếu anh có thể nghe được tiếng lòng của anh trai thì sướиɠ quá. Ôi. Chúng ta đi chuyến này, thật sự là hời cho tên Hoàng thượng chó đó rồi. Hắn ta quay về rồi, hắn còn nói với anh là sau này hắn sẽ không lập hậu, hắn muốn chờ em quay lại. Anh bảo hắn cút mẹ đi!”

Tôi cười không kiềm được:

“Mắng hay lắm, em chẳng thèm làm Hoàng hậu gì đâu, em chỉ thích làm bà Cảnh của anh thôi.”

Cảnh Mặc Thần.

Em chỉ thích anh, thích thế giới có anh thôi.

— HẾT —