Phong Tuyết Thiên Sơn

Chương 10

Núi Cô Vụ ngăn cách Ký Bắc và Nghiêu Đô, vượt qua núi Cô Vụ chính là Ký Bắc, không may gặp phải một trận mưa lớn, người ta thường nói mưa xuân quý như dầu, nhưng trận mưa này lại rất quái dị, ủ rũ ba bốn ngày không thấy một giọt nào rơi, đợi đến khi Thích Chỉ Qua cùng một nhóm người vừa vào núi mưa bất chợt như thác đổ xuống, đường núi vốn đã khó đi mưa xuống lầy lội, móng ngựa trượt chân từng bước.

"Mưa quá lớn mở mắt không nổi, vào trong xe tránh một chút đi." Thích Bình nâng giọng qua tiếng mưa nói với phụ thân.

Hai người còn chưa ngồi vững, chỉ nghe phía trước tiếng hí dồn dập, nhấc màn hỏi một câu, là bánh xe sa vào bùn lầy, ngựa giương cổ cố sức kéo mạnh cũng không thể thoát ra.

Thích Bình rụt đầu lại, lo lắng nhìn phụ thân nói: "Chúng ta về muộn một hai ngày không sao, chỉ là nếu lương thảo chuyển tới tiền tuyến, e rằng mối liên lạc giữa hậu cần và tiền tuyến sẽ bị đứt đoạn."

Thích Chỉ Qua: "Núi này lúc con còn nhỏ, là ta đã đề xuất mở đường, con lớn thế này cũng chưa mở ra được con đường nào, triều đình không cấp kinh phí và nhân lực, ta lại không phải Ngu Công, làm sao có thể dời nó đi được."

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng nói chuyện cũng không nghe thấy nữa.

-----

Nơi này đang vào xuân, Nghiêu Đô cũng liên tiếp có vài cơn mưa phùn, không khí đầu xuân chưa nổi lên đã bị xua đi bởi hơi lạnh còn sót lại của mùa đông.

Thích Lan sáng sớm đã đi tới sân luyện quân, thấy bên đường hoa đào đã đơm nụ, nghĩ thầm không đầy mấy ngày nữa,sẽ thấy cảnh hoa đào đua nhau khoe sắc rực rỡ.

Nàng ở Ký Bắc chỉ thấy Trương Bá làm việc với vài cây hoa nửa sống nửa chết đã thấy phiền.

Hôm nay thấy những cành đào sắp nở bất chợt nảy sinh nỗi nhớ quê nhà da diết.

Người ta thường nói, dẫu xứ người trăng có treo cao cũng không sánh bằng một ngọn đèn ở quê nhà. Lúc này, Thích Lan ngồi trên lưng ngựa bình tĩnh tiến bước, nàng cảm thấy dẫu xứ người hoa có đẹp đến mấy cũng không bằng vài bông hoa héo rũ ở quê nhà.

Gần đây, nàng quen biết với mấy viên chức nhỏ trong Hộ vệ quân, hôm nay ngươi mời khách, ngày mai ta làm chủ, cứ ba ngày năm ngày lại rủ nhau uống vài chén. Người mới hòa nhập dễ dàng hơn Thích Lan tưởng tượng, uống rượu, chơi bài, ăn uống vô tội vạ, vài ngày mấy người đã trở thành huynh đệ. Ngược lại, Thôi Tụng, phu quân ốm yếu nhỏ mọn kia, đã mấy ngày không thấy bóng dáng.

Không thấy càng tốt, mỗi khi nhớ đến những lời nhảm nhí hắn nói, Thích Lan lại tức giận.

Thôi Tụng không có hứng thú với việc ngắm hoa, vừa mới kết thúc kỳ thi Điện, hắn phải bận rộn lo liệu một đống chuyện. Hôm đó vài câu nói đã làm Thích Lan nổi giận, dù trong lòng muốn hóa giải mối quan hệ nhưng một khi bận rồi thì lại quên bẵng mất.

Hai người có quan niệm đối lập, mối quan hệ tạm bợ giả tạo duy trì được một thời gian còn tốt, nhưng sụp đổ tan tành chỉ là chuyện sớm muộn.

Năm nay cũng khác mọi năm một chút, đêm trước kỳ thi Điện, Trần Yến Như làm chủ, Thôi Tụng, Phương Tuân, cùng với Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ Phạm Chính Từ, quốc lão Khâu Thư Thanh, đến Tứ Mỹ Lâu tụ họp nhỏ.

Đây là quán rượu lớn nhất Nghiêu Đô, nổi tiếng tập hợp lương thần, mỹ cảnh, thưởng tâm, nhạc sự trong một nơi, nên mới có tên là Tứ Mỹ.

Lầu này quanh năm ca múa nhạc vui, cảnh tượng xa hoa quá mức, Thôi Tụng rất ít khi đến những nơi ồn ào như thế, thỉnh thoảng có hẹn với ai cũng chỉ là những quán trà không nổi bật, hôm nay vốn đã từ chối, nhưng nghe nói lão sư đã đồng ý sẽ đến nên mới thay đổi ý định mà chấp nhận.

Khi hắn đến cửa Tứ Mỹ Lâu, Trần Yến Như đã sắp xếp người chờ đợi, dẫn hắn đến phòng sau yên tĩnh hơn một chút, mùi phấn son đậm đặc đã tan đi phần nào.

Bàn ăn được che giấu sau một khóm trúc thanh nhã, Thôi Tụng đi vòng qua chào hỏi, rồi ngồi xuống uống trà.

Chờ món ăn được dọn lên đầy đủ, Trần Yến Như đứng dậy trước, nâng ly chúc mừng Thôi Tụng: "Thôi thừa tướng đã vui lòng ghé đến đây, quan hạ quan cảm thấy vinh hạnh vô cùng, hôm trước đến nhà chưa nói hết chuyện, hôm nay vẫn còn một số việc muốn tiếp tục nhờ cậy."

Thôi Tụng nâng ly rượu lên, nhưng chỉ nhấp một hớp nhỏ. "Đừng nói chuyện vui lòng ghé đến to tát như vậy, làm sao ta có thể khiến ngươi mất mặt được, hiếm khi có thời gian cùng nhau ăn một bữa, chuyện chính trị cứ để sau hãy bàn."

Trần Yến Như cười khổ mở lời: "Chuyện chính trị để sau không phải là phong cách của ngươi, kẻ gian thần đương quyền, chúng ta thật sự có thể đứng nhìn sao."

Người Ký Bắc lần này đến Nghiêu Đô, ta đã gặp vài lần, tâm sự vui vẻ, Thích lão tướng quân đưa ra mấy ý kiến đều là những sách lược tốt nhưng muốn thực hiện thì e rằng không dễ. Chọn một việc quan trọng nhất để nói, phải kể đến việc khai sơn thông đạo, núi Cô Vụ chắn ngang Ký Bắc và nội địa, binh mã lương thảo qua lại đều bị cản trở, nếu Nghiêu Đô bị kiểm soát, Ký Bắc cũng khó mà viện trợ kịp thời, hơn nữa nếu muốn dẹp yên Bắc Địch trừ hậu hoạn vĩnh viễn cần phải có hậu cần ổn định, một đoạn núi Cô Vụ chắn ngang, khiến cho hậu cần ổn định chỉ là mộng tưởng của kẻ mê sảng.

"Hộ bộ một lũ chó mù không mở mắt, chỉ biết phát bạc cho những kẻ không cần dùng." Trần Yến Như vẫn còn tức giận về việc Hộ bộ phát bạc cho Tề Vương.

Thôi Tụng nói: "Việc này còn phải bắt đầu từ Từ Hải Xuyên, hắn quản lý Hộ bộ. Hộ bộ từ trên xuống dưới nhất trí, chỉ thiếu nước dùng sợi dây treo hai chữ "không tiền" lên miệng mà thôi."

"Không tiền?" Phương Tuân lại không ngồi yên được, chỉ thiếu chưa không kéo Từ Hải Xuyên đến chỉ mặt mắng: "Hắn không tiền hắn giả vờ cái thá gì, năm kia không phải hắn nhảy cẫng lên xúi giục Hoàng đế tu sửa các cung điện sao? Chỉ để cho sứ giả các nước đến xem cho đẹp mắt à? Lúc đó nói chuyện thì mặt mày hồng hào, phú quý vô cùng, bây giờ lại lấy bộ dạng khốn khổ ra để cho ai xem, hừ, làm khổ bá tính thì hắn ta rất giỏi."

"Chậm rãi, đừng nóng." Thôi Tụng nói giọng dịu dàng, đặt tay lên vai hắn và nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống ghế, ngăn không cho hắn nhảy lên bàn.

Phương Tuân theo đà ngồi xuống, miệng vẫn lải nhải không ngừng: "Từ Hải Xuyên thuộc phe Lâu các lão, chỉ biết nịnh bợ ông ta, lòng dạ chỉ muốn làm nũng, không việc gì cũng mơ mộng về cái thời kỳ hoàng kim của thiên triều, không ai sánh bằng, khi có chuyện thì đẩy trách nhiệm, tìm kẻ thế mạng, theo ta thấy, cứ trực tiếp tìm một cái cớ kéo hắn ta xuống ngựa."

"Vật cực nhất phản, thỏ bị ép cũng phải cắn người, huống chi con cáo già này."

"Nhắc đến chữ "hộ" ta đã thấy tức." Trương đại nhân uống thêm vài chén rượu, máu nóng trào lên, khuôn mặt đỏ bừng, càng nói càng tức giận: "Đăng Châu lần trước hạn hán nặng nề, dựa vào mượn lương từ Lô Châu mới vừa đủ qua cơn khó khăn, nợ nần dù trả lương hay trả tiền đều căng thẳng vô cùng, quan phủ bất lực, lại muốn áp bức dân chúng, bá tánh không chịu nổi áp bức, sẽ lên núi làm thổ phỉ. Đăng Châu Hộ bộ chủ sự lại trình tấu, nói muốn chiêu mộ đám thổ phỉ này vào quân đội."

"Chiêu mộ vào quân đội!" Trần Yến Như dựa vào hơi rượu càng thêm phẫn nộ "Lấy cái gì nuôi bọn họ! Những năm trước thu nạp mấy vạn lưu dân chỉ biết ăn, kỷ luật lỏng lẻo còn chưa đủ, bây giờ lại muốn chiêu mộ thổ phỉ vào hàng ngũ quân đội sao, còn ra thể thống gì?! Còn ra thể thống gì chứ?!"

Khâu thái phó một bên lắng nghe họ bảy miệng tám lưỡi phàn nàn, một bên không ngừng uống trà, lão thái phó cả đời không có sở thích gì khác, chỉ mê một chữ trà, tay không rời ly, miệng không rời trà, Thôi Tụng là đệ tử xuất sắc do ông dạy dỗ, một già một trẻ ngồi cùng nhau, một người uống trà một người châm trà, quả là cảnh tượng hòa hợp.

Uống xong ba chung, mới không nhanh không chậm mở lời: "Ta cho rằng, muốn thay đổi tình hình hiện tại, vẫn cần nhờ vào sự giúp đỡ của Phạm đại nhân."

"Ngài nói thế là thế nào?" Phạm Chính Từ vẫn chưa mở miệng, nhưng luôn kính trọng vị lão thành này, ngay lập tức lên tiếng đáp ứng: "Khâu đại nhân có gì cần giúp đỡ cứ nói ra, Phạm mỗ dù tài sơ học thiển, thấp cổ bé họng, nhưng sẵn lòng chia sẻ lo âu cho quốc gia, không dám lùi nửa bước."

"Tình hình Nghiêu Đô hiện tại đã ổn định, muốn thay đổi, phải bắt đầu từ lực lượng mới tiến vào." Khâu thái phó cười nói: "Hiện tại không phải có một dòng máu mới sắp đổ vào sao."

"Khoa cử lựa chọn đều là học trò của thiên tử, sau kỳ thi Đình, những người đỗ tiến sĩ sẽ được gọi là giáp bảng, những người này sẽ được phong chức quan trọng, thăng tiến cũng nhanh, thường thì vừa công bố kết quả, những người này đã trở thành đối tượng mà các thế lực tranh nhau lôi kéo, những kẻ không vững vàng tâm trí thường bị giàu sang làm mờ mắt, nhưng trước khi nhậm chức, đều phải đến Hàn Lâm Viện học tập ít nhất nửa năm trở lên." Khụ khụ khụ, Khâu thái phó năm nay đã bảy mươi tuổi, sức khỏe ngày càng suy yếu, lúc này nói nhiều lời một hơi, bắt đầu ho khan dữ dội.

"Lão sư…" Thôi Tụng vội vàng lấy từ trong lòng ra một tấm khăn lụa.

"Không sao, không sao, già rồi, già rồi." Khâu thái phó dựa vào tay Thôi Tụng ngồi thẳng người, tiếp tục nói với Phạm Chính Từ "Lão già này sức lực không còn như xưa, nhưng trước kia cũng giống như đám trai trẻ các ngươi, lòng mang ước vọng lớn lao, đầu óc luôn suy nghĩ làm thế nào để giúp tiên đế an dân định quốc. Nay, Liêm Pha (*) cũng đã già rồi."

"Người mới tự có khí phách mới, những người già này bệnh nặng khó chữa, nhưng những kẻ mới vào, có lẽ vẫn còn một chút chính khí, có thể đi đúng đường ở Hàn Lâm Viện hay không, cần Chính Từ ngươi hướng dẫn nhiều hơn nữa."

Mấy nam nhân đang hào sảng kích động, phô trương hoài bão, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh ồn ào không ngớt, tiếng cười nói và mắng chửi liên tục vang lên, không dứt. Các phòng ở lầu Tứ Mỹ này cách âm rất tốt, không la hét to tiếng thì không thể có hiệu ứng như vậy.

Thôi Tụng chỉ nhấp vài ngụm rượu, chưa có chút say sưa nào, tinh ý phân biệt ra hai giọng nói quen thuộc, những người khác cũng đều nghe ra tiếng của Thích Lan, không tiện nói nhiều, chỉ cúi đầu uống trà.

Thôi Tụng mặt không biểu cảm, thân mình cứng đờ ngồi yên một lúc, người trước đây thích gây phiền phức cho hắn nhất chính là Sùng Quang Đế lúc còn nhỏ, sau khi hắn không còn là thư đồng cho Thái Tử nữa, đã rất lâu rồi không có ai cần hắn phải lo lắng, lúc này hắn liền đứng dậy cúi chào một cái: "Xin lỗi không thể ở lâu hơn”, sau đó quay người bước ra ngoài.

Thôi Tụng đứng yên trước cửa phòng ồn ào, Kinh Trập đẩy cửa bước vào.

Thực ra nói Thích Lan bực mình với vài câu nói của Thôi Tụng cũng không đến nỗi, nàng thực sự tính tình không tốt lắm, không biết nhìn sắc mặt người khác, thường thẳng thắn không lựa lời nói khiến người ta không vui, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Thôi Tụng nói một câu nàng sẽ nhớ mãi và giận dỗi.

Nàng xuất hiện bên cạnh Thôi Tụng mà om sòm hôm nay, cũng không phải cố ý gây chuyện với hắn, mà thực sự là vận may không tốt, vô tình gặp phải.

Thích Lan ngồi xổm, tư thế thực sự không thể gọi là đoan trang, cười ha hả, nâng ly với đám thiếu niên nhà danh gia vọng tộc xung quanh, "Đào lý xuân phong một chén rượu..."

"Giang hồ dạ vũ thập niên đăng." Thôi Tụng đứng ở cửa tiếp lời nửa câu sau, giọng điệu vẫn thản nhiên bình tĩnh, thậm chí có thể nói là ôn hoà.

Dù những người ngồi đó uống đến mức mơ màng, nhưng vẫn nhận ra Thôi thừa tướng, chợt thấy hắn đến thì đều im lặng, nhìn nhau không biết hắn tới gây phiền phức hay làm gì khác.

"Ưm ưm" Thích Lan mơ màng quay đầu. Uống nhiều quá, tầm nhìn không rõ ràng, chỉ trong mơ hồ thấy một người đứng ngược sáng, che khuất ánh trăng trên trời, y phục dưới ánh trăng phản chiếu một màu xanh nhạt, cười tít mắt quay đầu nói với Nguyệt Bạch, " Nguyệt Bạch ngươi xem kìa, người kia mặc y phục nguyệt bạch đấy."

Nguyệt Bạch sắc mặt thay đổi, cung kính cúi người hành lễ: "Thôi đại nhân."

"Ừm." Thôi Tụng vẫn chỉ đứng ở cửa nhìn nàng.

"Ưm?" Thích Lan nheo mắt, cố gắng nhìn rõ người đến, tỉnh táo một chút, hạ chân đang đặt trên ghế xuống, ngồi thẳng người, ho khan một tiếng.

Thôi Tụng cũng không biết nên nói gì với nàng, cũng không tiện làm nàng mất mặt trước mọi người, chỉ đứng yên tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng ném ra hai chữ "Về nhà."

Hắn đứng giữa ánh sáng của ngọn nến trong phòng, hoàn toàn không hòa nhập với cảnh hỗn loạn xung quanh.

Những người ngồi đây đều là võ phu, hành vi cử chỉ không hề liên quan đến sự thanh lịch và đoan chính. Chén tạc chén thù một đêm, ai nấy y phục nhàu nhĩ, ngồi lê lết, vỏ hạt dưa, vỏ cam vứt đầy đất, trà và canh thức ăn đổ đầy bàn, mùi thịt ngấy và mùi rượu cay nồng xộc thẳng vào mũi, Thôi Tụng nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm đứng chờ ở cửa.

Nguyệt Bạch vội vàng đỡ lấy tiểu thư nhà mình "Tổng đốc, Thôi đại nhân đã đích thân đến đón, chúng ta về thôi."