Hắn không nói gì, nhưng biết rằng lời nói này cũng giống như mưu phản. Hắn đang cân nhắc, rắc rối này nếu xảy ra ở Thôi phủ, chỉ cần không chú ý một chút là có thể hủy hoại danh tiếng sạch sẽ của gia tộc trăm năm. Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần hắn báo cáo những lời này với bệ hạ, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Biểu cảm của Thôi Tụng ẩn mình dưới ánh nến, không thể nhìn rõ khuôn mặt, sau một hồi lâu mới thở dài, đưa tay gạt lọn tóc rơi xuống của Thích Lan ra sau tai, nói: "Ta và Thích tiểu thư không quen biết sâu đậm, hôm nay những lời này chỉ coi như lời nói sau khi uống rượu, nàng phải biết cây to thì gió lớn, mỗi lời nói, mỗi hành động của nàng đều liên quan đến mạng sống của mọi người trong gia tộc, đừng tâm sự với bất kỳ ai nữa."
Thích Lan giật mình, sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, rượu cũng tỉnh đi phần lớn, nhớ lại người trước mắt là Thôi thừa tướng trung thành và quyền lực.
Với tâm cơ của hắn, muốn đưa nàng đến chỗ chết có lẽ không phải là chuyện lớn, Thích Lan thở dốc thêm mấy phần, đưa tay nắm lấy bàn tay Thôi Tụng đang muốn rút lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt màu nâu yên bình không gợn sóng.
Thích Lan từ từ buông lỏng bàn tay lạnh giá, nói nhẹ nhàng: "Đa tạ."
Thôi Tụng vừa tự nhủ nhẹ nhõm, không ngờ Thích Lan ngay lập tức dựa vào men rượu mà mạnh mẽ tiến lên, hương rượu nhẹ nhàng phả vào mặt, Thôi Tụng thở ra một hơi, bị nghẹn giữa l*иg ngực không lên không xuống, cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng dừng lại cách hắn chỉ một khoảng ngắn, hơi thở mang theo mùi rượu có thể phả vào mặt hắn, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi là người tốt, sống một cuộc đời thanh bạch, hy vọng cũng có thể chết một cách tự tại, cảm ơn đã nhắc nhở, coi như trả lại mạng sống mà ngươi nợ ta."
Nói xong, nàng phất tay áo bước đi.
Thôi Tụng ngồi trong đền tự một mình, tai vẫn vang lên những lời thách thức của Thích Lan.
"Một nhà chi ngôn, một nhà chi trung." Tám chữ này đập vào lòng Thôi Tụng.
Aha, “vật vật nhi bất vật vu vật, tắc hồ khả đắc luy tà” sao?(*) Nói thì dễ, kẻ gian thần đương quyền, mối quan hệ phức tạp bên trong, hắn cũng chỉ có thể từng chút một sắp xếp, từng chút một loại bỏ.
Nếu không thì hắn phải làm sao?
Nổi dậy, lật đổ bầu trời này sao? Tự tay lật đổ sự trung nghĩa của Thôi gia, tự tay dán nhãn "kẻ phản loạn, tặc tử" lên gia tộc danh giá của mình sao?
Thích Lan có nói một câu không sai, nàng nói rằng hắn bị giam cầm ở đây quá lâu rồi.
Đúng, ta bị giam cầm rồi.
Hàm Đức đế phất bút viết một chữ trung, giam cầm Thôi gia đời đời. Nhưng nghĩ đến Thôi gia cùng Đại Chu vinh nhục cùng nhau, ta lại sẵn lòng vẽ đất làm lao, xông pha tiên phong. Bị giam trong đó cả đời, lại có gì là không thể, Thôi Tụng nghĩ như vậy…
Thôi Tụng ở lại phòng nghỉ cho khách một đêm, Kinh Trập và Thôi bá không dám nói nhiều, vội vàng dọn dẹp phòng nghỉ cho khách đã dày lên hai thước tro bụi, Thích Lan còn đang thích thú với sự yên tĩnh, lười quan tâm đến hắn.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Thôi Tụng dậy đi yết triều, Hoàng đế đã cho hắn nghỉ phép tổ chức hôn lễ, nhưng gặp gỡ tân nương của mình không mấy vui vẻ, sau nửa đêm, Thôi thừa tướng chăm chỉ quyết định từ bỏ kỳ nghỉ.
Sau khi phụ mẫu qua đời, dù là lúc nào sân viện cũng lạnh lẽo, Thôi Tụng đã quen với việc đi lại thoải mái, không ngờ một khi mở cửa, bất chợt một thanh kiếm từ trong sân bay ra, Thôi Tụng am hiểu văn chương, nhưng lại mù tịt về võ học, trong khoảnh khắc sét đánh lửa cháy, Kinh Trập từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nghiêng người chặn lại, thanh kiếm rất nhẹ và mỏng, quấn quanh hông mà không hề lộ ra chút nào.
Ánh kiếm lóe lên, "choang!" một tiếng cắm vào ngạch cửa bên cạnh Thôi Tụng ba phần vào gỗ, kiếm của Kinh Trập chỉ thiếu chút nữa là có thể chặn lại, bây giờ lại chắn trước mặt chủ nhân của mình, Kinh Trập cười ngượng ngùng một tiếng, cúi đầu chào Thích Lan: "Phu nhân dậy sớm không phải là đặc biệt để ám sát phu quân mình đấy chứ."
Thôi Tụng cũng không tức giận, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, đứng đối diện, bên cạnh hàng cây hoa mai xa xa mà nhìn, Thích Lan muốn hỏi hắn cười có đau má không.
Thôi Tụng vuốt lưỡi kiếm trước mặt, mở miệng nói: "Kiếm tốt, tên gì?"
Thích Lan trả lời: "Thanh Quang, đến như sấm sét thu gom cơn giận, đi như sông biển đọng lại ánh sáng trong trẻo."
Thôi Tụng mặc một chiếc áo lông hồ ly lớn bên ngoài, bộ áo màu tím thẫm chỉ lộ ra một chút ở cổ tay và cổ áo, hắn cảm thấy lạnh, lại bắt đầu ho liên tục, mơ hồ khen ngợi một câu: "Tên hay, hợp với nàng."
Thiên Thanh vừa đi đến bếp xem bữa sáng đã xong chưa, quay lại đã thấy Thôi Tụng đứng ở cửa ho khan không ngừng, bên cạnh cửa còn có thanh kiếm của tiểu thư nhà mình, tua kiếm vẫn lơ lửng giữa không trung, sợ đến nỗi răng va lập cập như lạnh run, vội vàng tiến lên rút kiếm, đồng thời thay Thích Lan tạ lỗi.
"Thừa tướng xin đừng trách, tiểu thư nhà ta... là con nhà tướng, đây là cách chào buổi sáng với ngài."
Thôi Tụng không phản đối cách chào hỏi độc đáo này, quay người như thường lệ đi yết triều. Thích Lan bước nhanh tới, nắm lấy tay áo bên ngoài của Thôi Tụng.
"Thật lạnh lùng, đây có phải là người không." Thích Lan lầm bầm.
"Sao?" Thôi Tụng cúi đầu nhìn bốn bàn tay đang chặt chẽ nắm lấy nhau, cũng không rút tay ra.
Thích Lan không để ý đến sự chứng kiến của Thiên Thanh, Kinh Trập và Thôi bá, mặt mày chân thành nắm chặt tay hơn nữa "Tối hôm qua là ta không tốt, không nên nói nặng lời với ngươi."
Thôi bá đã già run lên một cái, tựa như từ một lão già biến thành một con lật đật.
"..." Thôi Tụng nghiêng đầu, muốn rút tay ra một cách không để lại dấu vết, nhưng lại bị nắm chặt hơn "Ta không để bụng."
"Phải mà, nghĩ đến Thôi công tử nổi tiếng khắp kinh thành, trong lòng chắc chẳng có chỗ cho ta." Thích Lan mặt mày buồn bã.
"Thích tiểu thư mấy ngày trước không phải còn nói muốn kết bạn với ta sao?" Thôi Tụng không hề xao động.
Thích Lan đã sớm quên mất mình đã nói gì, tiếp tục diễn sâu, lời nói chân thành "Thôi công tử là vì ta mới không muốn ở nhà thêm một phút nào sao?"
"Vậy hôm nay ta sẽ ở lại để đồng hành cùng nàng." Thôi Tụng còn nghĩ mình có lẽ hơi quá đáng một chút.
Thích Lan đã buông tay hắn ra: "Chậm bước, không tiễn."
Thôi Tụng ban đầu cảm thấy có chút áy náy, nếu như hắn không nghe thấy tiếng cười vang lên từ sân sau của Thích Lan thì …
Hôn lễ đã qua, Thích Chỉ Qua và Thích Bình hôm nay sẽ khởi hành về Ký Bắc, không thông báo trước cho Thôi Tụng, cũng không muốn làm phiền hắn.
Chim non rời tổ, lần chia tay này là núi cao nước xa, không còn người thân, dù là người không có tim không có phổi cũng sẽ cảm thấy buồn bã.
Sáng sớm, đường kiếm của nàng càng lúc càng mạnh mẽ, cho đến khi một vầng trăng cong hoàn toàn biến mất sau ngọn cây, trời đã sáng rõ, Thích Lan mới từ từ bình tâm lại, thu kiếm vào vỏ, chuẩn bị tiễn phụ thân và huynh trưởng ra khỏi phủ.
Khi Thích Lan vào bên trong phòng, phụ tử bọn họ còn đang thảo luận xem có nên đi gặp Hoàng đế một lần nữa không.
Nàng cũng hiểu, phụ thân và huynh trưởng lần này vào kinh không chỉ để đưa nàng xuất giá, mà còn có một việc quan trọng, đó là đi xin tiền quân nhu cho năm nay, nhìn thấy vẻ mặt của hai người, chắc chắn là thất bại rồi.
Thích Bình mở miệng phàn nàn cùng muội muội: “Liên tục ở ngoài cung quỳ mấy ngày, Hoàng đế không phải mệt mỏi thì lại đang thảo luận công việc, không nhắc đến quân phí, cái gì cũng dễ nói, từ đầu đến chân hỏi han ân cần, nghe nói phụ thân sức khỏe không tốt, thuốc trị thương thưởng đến mười mấy loại, lại nói rằng áo vải này quá lạnh cứng, chuẩn bị một đống vải, để chúng ta mang về Ký Bắc, thực sự khiến người ta khóc cười không xong. Nhưng một khi đề cập đến tiền, liền bắt đầu nhìn trái nhìn phải, lúc nói giữa năm việc nhiều, Hộ bộ không người trông coi, lúc lại than vãn quốc khố không có tiền, tiền phấn dầu hậu cung còn chưa phát. Hỏi quốc khố còn dư bao nhiêu cũng không biết, hỏi Hộ bộ dự định khi nào thu xếp cũng không biết, hỏi quân phí khi nào, phát bao nhiêu, cũng không biết. Thực sự là một hỏi ba không biết.”
Thích Bình ôm trán thở dài.
“Vào cung, mọi nơi đều cần dùng bạc, nghĩ tới ta một đại tướng quân, để gặp mặt Hoàng đế một lần, lại phải cúi đầu trước mấy tên thái giám. Thực sự là nực cười.” Thích Chỉ Qua cả đời, chướng mắt nhất chính là chó dựa vào oai chủ, nhịn nhục mấy ngày nay, chỉ hận không thể đập chết mấy tên thái giám âm dương quái khí kia, vì đã gây trở ngại cho họ ngay trước đại điện không biết bao nhiêu lần.
“Không có tiền thì không có tiền.” Thích Bình mân mê chuôi đao: “Mấy tên thái giám lấy tiền trà nước còn nhiều hơn quân nhu một năm của binh sĩ biên giới.”
Thích Lan: “Binh sĩ túng thiếu, ngược lại nuôi nhóm con rùa đó giàu có tràn trề.”
Thích Bình tiếp tục tính toán đống sổ sách hỏng đã không biết bao nhiêu lần:
“Bắc Địch nghỉ ngơi một mùa đông, băng tan ra chắc chắn sẽ quay trở lại, trang bị giáp trụ của chúng ta vẫn như đống sắt vụn, sửa chữa lại cũng mất một khoản tiền lớn, năm ngoái vẫn còn nợ phía xưởng đến tận Tết Đoan Ngọ, nhưng quan lại mà năm nào cũng nợ tiền dân chúng là lý gì, mọi nơi đều cần tiền, không thể không dùng tiền tư để bù việc công, tướng gia chúng ta, những năm này sống cũng rất chật vật, nương tử của con vẫn mặc toàn là quần áo cũ từ nhiều năm trước, đúng lúc Hoàng đế thưởng vải, mang về cho nàng ấy.”
Thích Bình nhắc đến phu nhân, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Hay là, chúng ta cũng dùng ít bạc, bảo Hộ bộ thông cảm cho một chút.” Thích Lan nhìn sắc mặt của phụ thân, cẩn thận đề xuất.
“Hừ!” Thích lão tướng quân như nuốt phải pháo, nổ tung tại chỗ.
“Được được được, không nhắc nữa không nhắc nữa, chuyện này chúng ta không nhắc.” Thích Lan thấy vậy vội vàng lên tiếng bình ổn.
“Thích gia bám rễ ở biên cương, tại Nghiêu Đô này không có nhiều quyền lực, chiến tranh kết thúc, bọn họ liền hoàn toàn quên mất bộ dạng cầu xin tổ tông chúng ta xuất quân năm xưa, hôm đó ta đến Hộ bộ, thấy bọn họ đang phê duyệt một khoản tiền cho Tề Vương, nói là sửa chữa bức tường thành gì đó, nơi của hắn ta ở xa Hoàng đế, hắn bày trò náo nhiệt sửa bức tường gì chứ!?!” Thích Bình nói: “Kéo dài nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không phải cách, ta nghĩ mấy ngày nay, ngạn ngữ nói mở nguồn tiết kiệm, chúng ta đã tiết kiệm đến một mức độ nhất định, cần phải nghĩ cách mở nguồn.”
“Đã đi chiến đấu còn phải tự kiếm quân phí à…” Thích Lan khóc không ra nước mắt, “Thực sự không biết là đang cống hiến cho ai, những lực lượng bảo vệ khác còn có thể khai hoang trồng trọt, đem bán lấy chút bạc. Nhưng đất đai chỗ chúng ta bị ngựa giẫm đến cỏ cũng không mọc nổi, càng không có người dành thời gian quản lý.”
“Đúng vậy.” Thích Bình đồng tình nói: “Ký Bắc không còn đường nào kiếm bạc nữa, muội ở Nghiêu Đô nghĩ cách đi.”
“Muội đi cướp của người giàu giúp người nghèo hả?” Thích Lan không hiểu.
“Nghịch ngợm.” Thích Bình phản bác lại: “Dưới mắt Hoàng đế, làm sao để cho muội làm những chuyện này, muội phải nghĩ cách làm ăn chính đáng, Nghiêu Đô không thiếu thương nhân giàu có, Thích gia mấy đời xuất thân quân đội, vốn không liên quan với thương nhân, nhưng nếu có thể được một thương nhân phú khả địch quốc hỗ trợ, hoặc là trực tiếp có một nhân vật như vậy gia nhập dòng tộc, thì chuyện quân phí sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Quan thương móc nối?” Thích Lan mở to mắt.
“Không phải là thương nhân có thể giúp nước giải lo âu sao?” Thích Bình hỏi lại.
“Được! Được!” Thích Lan đồng ý.
“Việc lớn chỉ một lúc một thì e rằng không làm được, nhưng nếu ở kinh thành tích lũy một số tài sản, thu nhập tuy không nhiều, nhưng liên tục không ngừng.” Thích Lan lập tức lên kế hoạch. “A! Đúng rồi, ta còn có tiền nữa.” Thích Lan đột nhiên nhớ ra mình đã thành thân, Thôi gia gửi lễ vật nghênh thú, liền viết ra một danh sách dài, lập tức sai Thiên Thanh đi lấy.
Nhìn kỹ thực sự là không ít, chuỗi ngọc trai hai trăm chuỗi, đồ bằng ngọc một trăm ba mươi món, đồ bằng vàng hơn bảy mươi món... làm cho mấy kẻ nghèo khó bọn họ nhìn mà mắt sắp rơi ra ngoài.
“Mang về đi, đổi thành tiền mặt, giải quyết nỗi lo quân phí trong lúc này.” Thích Lan đẩy danh sách lễ vật đến trước mắt Thích Bình.
“Quân phí dù gấp, cũng không đến nỗi tính lên đầu muội, mấy người nam nhân lại tham của hồi môn của một cô nương. Chẳng phải khiến cho người ta cười nhạo sao. Nếu trong tay muội không có tiền, làm sao đứng vững ở nhà chồng được.”
“Còn một việc nữa.” Thích Bình nghiêm túc nói: “Muội đến Nghiêu Đô, chính là bước vào trung tâm của vòng xoáy quyền lực, bất kể lúc nào cũng phải nhớ kỹ một việc.”
“Ký Bắc Thích gia ta ngoại trừ chống đỡ ngoại địch, chỉ mong tự bảo vệ.” Thích Bình từng chữ một nói.
Nghe đến đây, Thích Lan cũng thu lại nụ cười.
“Dù muội là thê tử của ai, cũng mãi mãi vẫn là con gái của Thích gia, chúng ta là hậu thuẫn vững chắc của muội, nhưng nhà chúng ta sẽ không là lưỡi dao của ai, cũng sẽ không nghiêng về bất kỳ một phía nào trong chính trường.”
----------------------
(*)物物而不物于物, 则胡可得累邪: Nếu bạn không coi mọi thứ là đương nhiên, bạn sẽ có được mọi thứ và chán ghét cái ác!
Trang tử đi dạo trong núi, thấy một cây cổ thụ, tán lá sum suê. Những người đốn cây dừng lại bên cạnh nhưng không chặt nó. Ông hỏi lý do, họ đáp: "Vô dụng". Ông Trang tử nói: "Nhờ không thành vật liệu, cây này được sống trọn tuổi thọ tự nhiên".
Trang tử từ trên núi xuống, nghỉ chân ở nhà một người bạn. Người bạn vui mừng, sai đồ đệ gϊếŧ một con ngỗng để thết đãi. Đồ đệ thưa: "Con này biết kêu, con kia không biết kêu, xin hỏi gϊếŧ con nào?". Chủ nhà bảo: "Gϊếŧ con không biết kêu".
Hôm sau, đệ tử hỏi Trang tử: "Hôm qua cây cổ thụ trên núi nhờ không thành vật liệu mà được sống trọn đời, nay con ngỗng của người chủ nhà lại bị gϊếŧ vì không thành vật liệu. Thưa thầy, thầy sẽ đứng về phía nào?".
Trang tử cười đáp: "Ta sẽ đứng giữa thành vật liệu và không thành vật liệu. Giữa hai bên dường như là vị trí thích hợp, nhưng thực ra không phải, nên vẫn khó tránh khỏi tai họa. Nếu dựa vào đạo đức mà sống thì khác, không có khen chê, khi thì hóa rồng khi thì hóa rắn, thay đổi theo thời cuộc, không cố chấp một hướng; khi lên khi xuống, lấy hòa làm mực thước, lênh đênh trong trạng thái nguyên thủy của vạn vật. Vật dụng vạn vật nhưng không bị vạn vật sai khiến, thì làm sao mà chịu vướng mắc? Đó chính là phép tắc của Thần Nông, Hoàng Đế. Còn tình cảm vạn vật, lễ nghi truyền thống nhân luân thì khác: thành công là hủy diệt, cường thịnh là suy vong, sắc bén là giảm sút, tôn quý là bàn tán, ngay thẳng là cong queo, hợp là tan, được yêu mến là bị vứt bỏ, khôn ngoan là bị mưu hại, bất lương là bị lừa gạt. Làm sao có thể cố chấp một phía để nương tựa?".