Dị Độ Hoang Thôn

Chương 2

“Tuyết Nhi, ba của em ra ngoài làm việc bao lâu rồi?”

“Ba năm hơn.”

“Ông ấy làm việc gì trước khi lên thành phố?”

“Ông ấy làm ở Ủy Ban Quản Lý, phòng tư liệu.”

Phòng tư liệu? Có khi nào đây là manh mối quan trọng không?

“Công việc tốt như vậy, vì sao lại không làm nữa?”

“Thật ra, lúc đó, ông ấy đã từng nói một số chuyện kỳ lạ.”

“Chuyện kỳ lạ như thế nào?” Sư Viễn lập tức khẩn trương. Theo bản năng hắn cảm thấy, chuyện này và những chuyện hắn trải qua trước mắt có liên quan với nhau.

“Lúc em còn nhỏ, mỗi lần sau khi tan học rất thường xuyên đến phòng tư liệu tìm ba, sau đó chờ ba tan sở rồi cùng nhau về nhà. Nhưng mà có một hôm, ba em đột nhiên bảo em không được đến phòng tư liệu nữa.”

“Vì sao vậy?”

“Em cũng hỏi ông ấy như vậy nhưng ông ấy rất nghiêm khắc nói là, đã bảo không được đi thì không được đi, con nít sau khi tan học thì phải về nhà ngoan ngoãn làm bài tập không được chạy lung tung. Nhưng mà không đầy ba ngày sau, thì ba em cũng từ chức rồi đi với mẹ vào trong thành phố làm việc.”

Sư Viễn không nói nữa.

Phòng tư liệu…

Sư Viễn cảm thấy, hắn cần phải đến căn phòng tư liệu kia xem một chút, biết đâu chừng có thể tiến thêm một bước tìm ra manh mối mới.

Rời khỏi nhà Đồ Tuyết Nhi, Sư Viễn vốn dự định đi thẳng Ủy Ban Quản Lý Thôn, nhưng đi được nửa đường thì hắn dừng lại.

Bây giờ nếu tùy tiện tới đó thì có thể đi vào được hay không cũng là một vấn đề, huống chi căn bản hắn cũng không biết mình dự định tìm thứ gì. Vì vậy hắn dự định tạm thời rời khỏi chỗ này, chờ đến buổi tối mới lẻn vào bên trong.

Màn đêm buông xuống.

Sư Viễn đã ở bên ngoài khu vực Ủy Ban Quản Lý Thôn quan sát rất lâu. Cho đến khi tất cả các ánh đèn đều đã tắt, thì hắn mới rón ra rón rén bước tới.

Cũng không biết tại sao, cửa sau không hề khoá mà chỉ khép hờ. Sư Viễn chậm rãi kéo ra một khe cửa hẹp, cánh cửa cũ nát phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong màn đêm yên tĩnh, đặc biệt hết sức chói tai.

Sư Viễn lắc mình đi vào, trước mặt là một hành lang dài không có một bóng người. Các phòng trong tòa nhà này về mặt bố cục cũng có chút tương tự với các lớp học, một bên hành lang là cửa sổ, phía đối diện là mười mấy phòng san sát nhau.

Dưới ánh trăng, Sư Viễn nhìn mấy tấm bảng tên nhỏ trên cửa, tìm được phòng tư liệu. Ở đây cũng không khóa cửa, Sư Viễn nhẹ nhàng đi vào.

Hắn bật đèn pin lên tìm kiếm bên trong phòng.

Bởi vì trong lòng nôn nóng không yên, cho nên lúc tìm tài liệu Sư Viễn cũng đã khiến cho căn phòng này trở nên lộn xộn, nhưng lúc này hắn làm gì có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện như thế? Hắn chỉ muốn tìm ra đáp án, sau đó rời khỏi chỗ này.

Tất cả các tài liệu trên kệ và tủ đều đã được tìm kiếm, nhưng vẫn không có manh mối nào.

Đột nhiên, ánh mắt Sư Viễn rơi vào trong một hộp các tông để ở góc tường, Trên đó viết nguệch ngoạc mấy chữ: Đồ Đào Hải. Chính là tên của ba Đồ Tuyết Nhi.

Sư Viễn lập tức đi tới, hắn mở hộp các tông ra, bên trong có một số túi ni lông lộn xộn. Hắn lấy hết tất cả các túi ni lông ra ngoài thì nhìn thấy phía dưới đáy hộp có một cuốn sách, bìa cuốn sách ghi mấy chữ to: “Giới Thiệu Về Thế Giới Đó”.

“Chính là nó!”

Sư Viễn cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, hắn cầm lấy quyển sách kia lên... trong nháy mắt cõi lòng lại chìm xuống.

Đây không phải là một quyển sách mà chỉ là một tờ giấy!

Sư Viễn cảm thấy mình giống như bị một chậu nước lạnh hắt vào, bộ não giống như bị ngắt mạch, không suy nghĩ được gì.

Hắn cố gắng ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại. Mặc kệ thế nào thì đây cũng là một manh mối quan trọng.

“Nếu đây là một bìa sách, vậy thì nội dung bên trong ở đâu?”

Sư Viễn lại cẩn thận tìm kỹ trong thùng các tông một lần nữa, lại còn lật tung mớ túi ni lông vừa mới lấy ra ngoài, nhưng cũng không có thêm bất cứ thu hoạch gì.

Sư Viễn ủ rũ ngồi xuống một cái ghế, trong tay hắn vẫn cầm tờ giấy kia, lòng đã như một đống tro tàn.

Trong lúc vô tình, hắn lại lật ngược tờ giấy lại.

“Đây là…”

Mặt trái của tờ giấy kia có mấy chữ to màu đỏ rất chói mắt... “Niết Bàn Vĩnh Sinh”.

Phía dưới còn có một chữ “Kính” rất nhỏ.

“Niết Bàn Vĩnh Sinh? Kính? mấy chữ này chắc chắn có tác dụng chỉ ra một điều gì đó.”

Sư Viễn rất muốn suy nghĩ thêm một chút nhưng ở lại đây thật sự là quá nguy hiểm, dù sao đi nữa bản thân mình cũng đã tự tiện đột nhập vào khu vực công vụ, cho nên chuyện quan trọng nhất là phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Sư Viễn cẩn thận cất tờ giấy vào trong túi rồi đi khỏi tòa nhà Ủy Ban Quản Lý Thôn.

Cùng lúc đó, ở phía tây thôn Ám Lĩnh.

Chu Phượng Linh đang ngồi trên ghế nghe đài phát thanh. Bà là bà nội của Thân Hàn, năm nay đã 71 tuổi, lúc trẻ đã từng gặp một tai nạn cho nên mất đi thị lực.

Nhưng bà lão này tính tình rất bướng bỉnh, rõ ràng con dâu và cháu trai đều ở cùng một thôn, nhưng bà vẫn nhất quyết dọn ra riêng. Bình thường bà thỉnh thoảng cũng sẽ đi thăm con trai, nhưng từ khi con trai ra thành phố làm việc, thì bà gần như không hề bước ra khỏi cửa.

Mẹ của Thân Hàn đã rất nhiều lần khuyên bà dọn đến nhà mình để tiện bề chăm sóc, nhưng Chu Phượng Linh chỉ xem như không nghe thấy.

Có một lần bị nói quá, bà đã nổi nóng lên: “Mẹ, mẹ đã lớn tuổi rồi, ở một mình thật sự không tiện đâu, đôi mắt của mẹ lại không nhìn thấy, mẹ dọn vào ở cùng với con, để con chăm sóc có được không?”

“Con nói cái gì hả?! Chẳng lẽ ở trong mắt con mẹ rất vô dụng hay sao? Con không cần phải khuyên mẹ nữa! Mẹ nói cho con biết, mẹ không hề ở một mình, chỗ này của mẹ hàng ngày đều có rất đông người đến, vui vẻ vô cùng!”

Mẹ Thân Hàn cảm thấy những lời này của bà cụ Chu Phượng Linh có hơi kỳ lạ. Lúc đầu bà cũng cho rằng có những hàng xóm nhiệt tình trong thôn đến nói chuyện phiếm với bà cụ, nhưng bà đã quan sát rất nhiều ngày cũng không nhìn thấy ai đến nhà cả.

Dẫu sao bất kể bà nói thế nào thì bà cụ Chu Phượng Linh vẫn kiên quyết: “Không cần con quan tâm, chỗ này của mẹ rất đông vui.”

Mẹ Thân Hàn cũng không có cách nào, đành phải cho rằng những lời bà cụ nói chỉ là do lớn tuổi hồ đồ.

Chu Phượng Linh đang nghe hí khúc, đột nhiên thấy lu nước bên ngoài có tiếng động.

“Ôi! Ai ở đó vậy?! Cẩn thận một chút đừng làm vỡ lu nước của tôi!” Chu Phượng Linh gân cổ kêu.

Tiếng động kia biến mất. Một lát sau cánh cửa lại kẽo kẹt lung lay.

“Ai đó? Muốn vào thì cứ vào, đừng phá cửa của tôi!” Chu Phượng Linh lại kêu.

Âm thanh ở cửa cũng biến mất. Cùng lúc đó, Chu Phượng Linh nghe thấy một tràng tiếng bước chân, tiếng bước chân này càng lúc càng xa...

Sư Viễn cho dù có vạn lần không muốn, thì cuối cùng hắn cũng phải về nhà dì ba, về căn phòng mà hắn cho dù có liều bằng mạng sống cũng phải trốn thoát.

Bởi vì bây giờ hắn còn có chỗ nào khác để đi chứ.

Lúc nằm trên giường, toàn bộ đầu óc của hắn đều quay cuồng tự hỏi về những chữ viết trên tờ giấy nọ. Hắn cảm thấy, những chữ đó có lẽ sẽ chỉ đường cho hắn tìm được những trang nội dung bên trong, cũng như vạch trần được toàn bộ sự thật của chuyện này!

“Niết Bàn Vĩnh Sinh… Niết bàn có lẽ là chỉ phượng hoàng, nhưng trong thực tế làm gì có phượng hoàng? Niết bàn… Vĩnh sinh? Không phải nên là niết bàn trọng sinh sao?”

Sư Viễn nhanh chóng vận chuyển đầu óc, đối với manh mối vừa mới thu hoạch được này, hắn vẫn còn chưa khai quật được toàn bộ ý nghĩa của nó.

“Niết bàn, phượng hoàng. Vĩnh sinh… Trường thọ? Hay đó chính là tên một người nào đó?”

Sư Viễn cảm thấy dường như có một con đường đã thông suốt trong đầu mình.