Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, nhóc con vốn đang ngồi nghiêm chỉnh hơi nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn về phía cậu.
Rất khác với cái nhìn lúc mới thức dậy hồi sáng nay, hình như nhóc con đã không còn sợ cậu nữa.
Là bởi vì mình sờ đầu của thằng bé, ôm thằng bé, lau nước mắt cho thằng bé sao?
Chỉ mới sờ đầu, ôm một cái, lau nước mắt, cậu nhóc đã vứt bỏ ký ức lúc trước nguyên chủ nhục mạ cậu bé sao?
Thật giống như một con chó hoang đáng thương, ngay từ đầu rất sợ hãi bạn, sờ đầu rồi cho chút đồ ăn sẽ bắt đầu dính bạn, vẫy đuôi với bạn, cho dù bạn đạp nó một cước, nó cũng sẽ không oán hận bạn, sờ đầu nó vẫn sẽ vẫy đuôi dính lại làm nũng.
Đáy lòng Trình Tri Lạc mềm nhũn.
Khó trách trong sách chó hoang gặp phải người xấu lại dễ tin người xấu như vậy.
Lần này sẽ không như vậy nữa.
Thấy Trình Tri Lạc không nói gì, Phó Hạ lo lắng cầm bát nhỏ, cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn Trình Tri Lạc: “Ba nhỏ, con ăn xong rồi.”
Âm thanh ngoan ngoãn mềm mại, nghe xong giống như bị một con lông xù cọ lên người.
Trình Tri Lạc cười sờ đầu của cậu bé: “Siêu thật.”
Phó Hạ được khen ngợi nên vui mừng muốn chết, con ngươi càng sáng hơn, một đôi chân nhỏ ở dưới bàn phấn khích lắc lư, phía sau nếu có cái đuôi lông xù đoán sắp lắc ra tàn ảnh.
Ba nhỏ thật sự khen cậu bé!
Lúc Trình Tri Lạc rút tay lại nhìn tất cả phản ứng của cậu bé vào đáy mắt, cậu lại múc một thìa cháo ăn một miếng, cảm thấy trong miệng không có vị gì.
Được khen một câu đơn giản siêu thật đã vui vẻ thành như vậy…
Khó trách trong sách nữ chính chỉ bày tỏ chút ý tốt với cậu bé là đã có thể trở thành bạch nguyệt quang của cậu bé, khiến cho cậu bé thích lâu như vậy.
Con cái nhất định phải nuôi trong giàu có, không chỉ là giàu về vật chất, mà còn phải giàu về tinh thần mới được.
Nếu không sẽ rất dễ bị “bắt cóc”.
Trình Tri Lạc vừa ăn cháo, trong lòng vừa lặng lẽ đặt ra kế hoạch nuôi nhóc con.
Ăn cháo xong, Trình Tri Lạc cầm bát đũa của hai người bỏ vào bồn rửa bát trong bếp, đơn giản đổ chút nước rửa bát để ngâm.
Nhớ tới nhóc con bị sốt còn chưa khỏi, Trình Tri Lạc lại mở tủ âm tường, chuẩn bị rửa bát pha thuốc cho cậu bé uống.
Tất cả những cái cốc trong tủ âm tường đều là những chiếc cốc thủy tinh trong suốt bình thường, một chút đa dạng cũng không có.
Nhóc con mới ba tuổi, Phó Dư Hoài cũng không mua cho cậu bé chút đồ dùng hằng ngày đáng yêu sao…
Cũng quá thẳng nam rồi.
Trình Tri Lạc quyết định hỏi Phó Dư Hoài qua Wechat.
Sau khi ăn xong nửa tiếng uống thuốc sẽ có tác dụng tốt hơn, Trình Tri Lạc nhìn thoáng qua thời gian, lại ngửi mùi trên người mình, nói với Phó Hạ đang ngoan ngoãn đứng một bên ngửa đầu nhìn mình: “Ba nhỏ đi tắm… tắm một chút, con về phòng… một lúc… Được không?”
Phó Hạ ngoan ngoãn gật đầu, giống như một con côn trùng nhỏ dính ở phía sau Trình Tri Lạc.
Sau khi mở tất cả cửa sổ tầng một, Trình Tri Lạc dẫn Phó Hạ lên tầng hai.
Không liên quan đến không khí trong phòng ngủ, rất ấm, bên trong cũng có chút mùi rượu, nhưng cũng không nồng.
Suy nghĩ một chút, Trình Tri Lạc lại mở phần mềm Weibo trong điện thoại, mở phân loại “hoạt hình”, đưa điện thoại tới trước mặt Phó Hạ, hỏi: “Có… muốn xem… hoạt hình không?”
Hai bàn tay nhỏ bé của Phó Hạ nắm chặt, vui vẻ nhìn Trình Tri Lạc, lại nhìn màn hình điện thoại, cẩn thận giơ tay mở một bộ phim hoạt hình —— “Uông Uông thần kỳ”.
Xem hình ảnh thì hẳn là một bộ phim hoạt hình lấy chó con làm nhân vật chính.
Chọn xong số tập, trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng chó con kêu, một đám chó con hoạt hình không giống nhau xông ra phía trước.
Nhạc nền BGM cũng vang lên —— “Uông Uông thần kỳ! Xông về phía trước!”
Trình Tri Lạc không nhịn được nụ cười trên khóe miệng, cài đặt chế độ khóa video trên màn hình, lại xoa đầu nhóc con, tìm một bộ quần áo sạch rồi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào phòng tắm.
Phòng tắm ở cuối tầng hai, hai bên có một cái gương rất to.
Người trong gương rất giống với cậu lúc trước khi chết, nhưng bởi vì cơ thể yếu ớt từ nhỏ, khi đó cậu gầy đến không chịu được, ba mẹ người thân đút ăn ngon uống ngon nhưng vẫn không được bao nhiêu thịt.
Còn cơ thể này khỏe mạnh hơn nhiều, tuy trên người không có cơ bắp, nhưng cũng cân đối mảnh mai, không có thịt thừa nào.
Trong phòng tắm có bồn tắm lớn, Trình Tri Lạc xả nửa bồn tắm, thỏa mãn ngâm mình.
Dù sao cũng cho nhóc con xem phim hoạt hình rồi, nhóc con lại còn ngoan nữa, cậu cũng yên tâm.
Say rượu có hại cho cơ thể nhất, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy có hơi không thoải mái.
Rất vất vả mới có được cơ thể khỏe mạnh, phải điều trị thật tốt mới được.