Bị đôi mắt long lanh của nhóc con nhìn chằm chằm, Phó Dư Hoài hơi mím môi, trên mặt không biểu lộ ra, nhưng trong lòng lại bất an.
Có lẽ là giải thích rõ ràng rồi.
Thật ra anh không giỏi giao tiếp với trẻ con cho lắm…
Kêu anh đẩy ly đổi cốc với mấy lão cáo già trên thương trường anh còn có thể thành thạo, kêu anh chọc cho trẻ con vui thì anh hoàn toàn không biết nên nói thế nào.
Trình Tri Lạc trốn ngoài cửa không thể nghe thêm được nữa, một tay cầm cốc, một tay giơ lên, dùng xương ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người nói chuyện với trẻ con ba tuổi như kiểu của Phó Dư Hoài.
Không hổ là “lão già”, thật là quá vô vị.
Cũng chẳng trách mặc dù anh rất tốt với Phó Hạ, nhưng lại không cách nào bước vào nội tâm của Phó Hạ được, Phó Hạ lại quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thế là bị người khác thừa cơ bắt nạt, đến nỗi mà sau này khi trưởng thành rồi tính cách vừa tự ti vừa bướng bỉnh, cứ tranh giành nữ chính bạch nguyệt quang với nam chính, trở thành nhân vật phản diện trùm cuối.
Trình Tri Lạc không có tư cách chỉ trích Phó Dư Hoài cái gì, suy cho cùng anh cũng đã làm hết khả năng của mình rồi.
Nhưng cậu thật sự có hơi không nhịn được.
Cái gì mà chứa tinh bột, đường, lên men, chứa cồn... không biết còn tưởng đang học lớp hóa hữu cơ nào đó nữa.
Thêm số 1 vào trước tuổi của nhóc con chưa hẳn đã có thể nghe hiểu được.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Dư Hoài vô thức nói: “Mời vào.”
Anh trở về một mình, trong biệt thự chỉ có ba người họ, ngoại trừ Trình Tri Lạc gõ cửa ra cũng không có ai khác.
Bây giờ anh thật sự rất cần có thêm Trình Tri Lạc đến xoa dịu bầu không khí giữa anh và Phó Hạ.
Tay nắm cửa được nhấn xuống, một bóng người quen thuộc tiến vào.
Qua hành động đóng cửa, Trình Tri Lạc đã nhanh chóng liếc nhìn Phó Hạ đang co người ở đầu giường và Phó Dữ Hoài đang ngồi ở cuối giường, trong lòng khó tránh khỏi có hơi buồn cười.
Kiểu sống chung của hai ba con này… cho dù là người ngoài cũng không đến nỗi như này chứ?
Tầm mắt Phó Dư Hoài rơi vào chiếc cốc chứa hơn một nửa nước trong tay Trình Tri Lạc, lập tức hiểu ra: “Cho Phó Hạ uống à?”
Trình Tri Lạc gật đầu, đi đến bên cạnh Phó Hạ, đưa cốc nước trong tay cho cậu bé.
Phó Hạ có hơi căng thẳng nhìn Trình Tri Lạc, trong hiểu biết của cậu bé, ba nhỏ vẫn còn ghét mình.
Cậu bé hoàn toàn không ngờ cốc nước này vậy mà lại cho mình.
Phó Hạ vô thức liếʍ đôi môi đang khô khan, vui mừng đưa đôi tay nhận lấy chiếc cốc, ngoan ngoãn nhưng rụt rè nói: “Cảm ơn ba nhỏ.”
Là nước ấm, không phỏng.
Phó Hạ uống ừng ực hết nửa ly nước.
Mùa đông hanh khô, ngủ dậy dễ bị khô miệng, sau khi dậy cậu thấy Phó Hạ hắt hơi nên đã lần theo trí nhớ bật điều hòa trung tâm, phòng điều hòa khô, trông dáng vẻ của nhóc con thật sự rất khát rồi.
Trình Tri Lạc không khỏi mềm lòng, vô thức giơ tay lên vuốt tóc, vuốt xuôi mớ tóc xỉn màu phía trên.
Lần này nhóc con không trốn nữa, chỉ ngây người ngẩng đầu nhìn mình, trên môi vẫn còn vệt nước lăn tăn, đôi chân nhỏ trong chăn vui mừng động đậy.
Giống như một con thú nhỏ chưa từng được vuốt ve bao giờ lần đầu tiên được vuốt ve dịu dàng, bị ngạc nhiên và lưu luyến với cảm giác này.
Phó Dư Hoài ngồi ở cuối giường thu vào trong đáy mắt hết thảy cảnh tượng ấm áp của hai người một lớn một nhỏ này, cảm tình trong lòng đối với cậu chàng nói lắp nhà họ Trình này tăng lên không ít, đồng thời cũng yên tâm hơn, Hạ Hạ chắc sẽ có thể chung sống với cậu rất tốt.
Trong phạm vi khả năng của anh, nếu Trình Tri Lạc còn có nhu cầu gì, anh nhất định sẽ đáp ứng nhu cầu của cậu.
Trong lúc này, tiếng chuông bỗng vang lên.
Phó Dư Hoài cúi đầu rút điện thoại ra liếc nhìn, biểu cảm trên mặt lạnh đi không ít, không chút khách khí ngắt tiếng chuông điện thoại đang reo lên liên hồi, khi ánh mắt hướng đến Trình Tri Lạc và Phó Hạ thì lại dịu đi, cất điện thoại lại vào túi áo, đứng dậy giải thích: “Phải ra ngoài sắp xếp một số việc.”
Trình Tri Lạc gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Cậu và Phó Dư Hoài vốn dĩ là mối quan hệ thỏa thuận, không quấy rầy nhau, khách sáo nhiều quá sẽ có hơi cố tình, chi bằng tùy ý một chút.
Hơn nữa… bây giờ cơ thể này đổi người rồi, giấy đăng ký kết hôn này cũng không chắc là có thể dễ dàng nhận được.
Phó Hạ cầm chiếc cốc, nhìn Phó Dư Hoài lưu luyến không rời, nhưng lại không làm ầm cũng không làm nũng, mà vô cùng hiểu chuyện nói: “Ba cố lên nhé.”
Phó Dư Hoài thấy thế thì sải bước đến trước giường, bắt chước hành động xoa đầu của Trình Tri Lạc hồi nãy, cũng xoa đầu cậu bé: “Đợi ba xong việc trở về sẽ mang theo quà cho con.”
Hôm nay đến vội vàng, cuối cùng quên mất mang gì cho Phó Hạ.
Mặc dù anh không giỏi sống chung với một đứa nhóc, nhưng mấy mánh khóe dỗ dành trẻ con cơ bản này vẫn biết một chút.