Vừa rồi nhận được điện thoại của Từ Kỳ, biết tin Phó Hạ bị ốm nên anh liền trực tiếp chạy tới.
Ý định của ba anh là để Phó Hạ làm con trai trên danh nghĩa của anh.
Anh cũng không có ý kiến gì.
Anh không theo đuổi chuyện tình cảm, bạn bè thân thiết luôn trêu chọc anh là người có tính cách lạnh lùng, cuồng sự nghiệp, anh cũng lười giải thích.
Nếu không phải nhà họ Trình và Trình Tri Lạc đột nhiên xuất hiện, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ kết hôn.
Về phần những thứ mà nhà họ Trình muốn... họ muốn thì cứ cho họ, những cổ phần đó của nhà họ Phó cũng rất khó giải quyết.
Còn Trình Tri Lạc, anh đã điều tra rồi, lý lịch trong sạch, tính cách nhẫn nhục chịu đựng, dễ xử lý, tình hình hiện tại không ổn, kết hôn với cậu có thể là đôi bên cùng có lợi.
Bây giờ Trình Tri Lạc đang trong trạng thái cô độc không người thân cũng không chỗ dung thân, cần gấp một nơi ẩn nấp. Nếu cần, anh cũng có thể bí mật cung cấp những tài nguyên mà cậu cần, những chuyện này anh đã bảo Từ Kỳ cho cậu xem thỏa thuận và hợp đồng rồi.
Còn Phó Hạ cần một gia đình và một người ba nhỏ ở bên cạnh cậu bé.
Sau khi về nước, anh sẽ thường xuyên về bầu bạn với Phó Hạ, nhưng anh vẫn cần dọn dẹp mớ hỗn độn của nhà họ Phó. Mấy ngày nay kể từ khi về nước, anh hầu như không nghỉ ngơi, anh sợ bản thân có lòng nhưng sức không đủ.
Hơn nữa, một "sát thủ trẻ con" như anh thật sự không tự tin...
Ví dụ như bây giờ.
Đôi mắt đen láy của nhóc con tròn xoe, đôi tay nhỏ bé nhanh chóng kéo chăn lên che gần hết cơ thể, nhìn anh đầy lo lắng, đôi mắt hơi đỏ lên giống như nếu anh bước thêm một bước nữa sẽ khóc.
Phó Dư Hoài đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đứa trẻ ba bốn tuổi này thật sự rất nhạy cảm. Trước đây khi gặp Phó Hạ trong thời gian ngắn hoặc video call, cậu bé đều rất ngoan ngoãn, ít nói, gọi anh là ba một cách rụt rè, mà mỗi lần đều có mặt bảo mẫu hoặc Từ Kỳ.
Anh chưa bao giờ ở một mình với nhóc con.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, chỉ có bất chấp thôi.
Phó Dư Hoài ra vẻ như không có chuyện gì đi về phía giường, vừa đi vừa quan sát phản ứng của cậu bé, vừa hỏi: “Đã thấy trong người khỏe hơn chưa?”
Rất tốt, không khóc.
Phó Hạ lúng túng gật đầu, đôi tay nhỏ giấu dưới chăn vô thức nắm chặt ga trải giường, sợ bị phát hiện chiếc đồng hồ thông minh đã bị mất.
Ba, ba về thật rồi!
Không phải cậu bé đang nằm mơ chứ?
Thấy nhóc con vẫn còn rất rụt rè, còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, Phó Dư Hoài đột nhiên nghĩ đến chàng trai vừa gặp trong nhà bếp tầng một, như thể tìm được một cọng rơm cứu mạng, anh cố gắng bắt chuyện: "Tối qua ba nhỏ uống rượu à? Còn nôn nữa đúng không?"
Từ Kỳ nói rằng Trình Tri Lạc không đến nơi hẹn vào buổi sáng là vì phải chăm sóc Phó Hạ bị ốm.
Lúc anh đến, Trình Tri Lạc còn đang nấu cháo, món cháo này tuyệt đối không phải là “bữa trưa tình yêu” dành cho anh mà chắc chắn là bữa trưa của Trình Tri Lạc và Phó Hạ.
Có vẻ như hai người họ sống chung cũng khá hoà hợp?
Khi không biết phải nói gì... tốt nhất nên tìm một người người thích hợp để làm trung tâm của câu chuyện.
Bởi vì chột dạ, Trình Tri Lạc rón rén bưng cốc nước nóng đi lên tầng hai, chuẩn bị nghe lén một lúc mới đi vào: "..."
Hỏng rồi, hỏng rồi, sắp bị lộ rồi.
“Rượu?” Cái đầu nhỏ của Phó Hạ hơi nghiêng, đáy mắt đầy mơ màng.
Cậu bé tuổi còn nhỏ, nhận thức mọi thứ không được nhiều, ở cái tuổi này từ trước đến nay cậu bé cũng chưa từng tiếp xúc đến rượu, đương nhiên không biết rượu trong miệng Phó Dư Hoài là gì.
Nhưng tối qua ba nhỏ đã thực sự nôn ra.
Trước kia cậu bé cũng từng ăn nhầm đồ ôi thiu làm cho bị bệnh nôn mửa nên biết cảm giác đó vô cùng khó chịu.
Cộng thêm trước đó dì bảo mẫu có nói ba nhỏ bị bệnh rồi…
Nghĩ đến đây, trong mắt Phó Hạ lóe lên đầy sự lo lắng: “Có phải ba nhỏ bị bệnh rất nặng không ạ?”
Trình Tri Lạc trốn ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng có chút xúc động.
Rõ ràng chủ nhân của cơ thể này đối xử với cậu bé rất tàn nhẫn, sau khi cậu tiếp quản cơ thể này cũng chỉ có ôm cậu bé ngủ một đêm, nhưng cậu bé lại lo lắng có phải cậu bị bệnh rồi.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy sao thể bị hủy hoại thành một kẻ điên như trong sách…
Trình Tri Lạc không cách nào tưởng tượng được.
Phó Dư Hoài nhìn hết một loạt phản ứng của nhóc con, cũng dần dần nhận ra Phó Hạ còn quá nhỏ tuổi, có lẽ vẫn không biết rượu là gì, cũng không biết đêm qua Trình Tri Lạc đã uống rượu.
Thậm chí Trình Tri Lạc còn uống say xong là nôn nên đã nghĩ rằng cậu bị bệnh…
Phó Dư Hoài lập tức giải thích cho cậu bé: “Rượu… là loại đồ uống dùng lương thực, trái cây đợi chất tinh bột hoặc đường lên men thành cồn.”
“Uống vừa phải sẽ có lợi cho sức khỏe, nhưng uống nhiều cũng sẽ làm tổn hại đến sức khỏe, tối qua ba nhỏ uống quá nhiều nên đã nôn ra.”
“Đừng lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”
Phó Hạ cứ nghe như thế, mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng lại nghe cực kỳ nghiêm túc.
Ba, ba thật lợi hại! Hiểu biết thật nhiều thứ!
Đồng thời cậu bé cũng nhẹ thở phào, ba nhỏ không bị bệnh nghiêm trọng là tốt rồi, bị bệnh rất khó chịu.