Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 9

Trình Tri Lạc mỉm cười cất điện thoại vào túi, rửa tay xong, cậu bỏ nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào đĩa. Món cháo nấu trước đó đã sắp được, có thể thêm những nguyên liệu này vào nấu chung.

Nhưng ngay khi Trình Tri Lạc vừa quay người lại, một thân hình cao lớn, vai rộng eo thon đột nhiên đập vào mắt cậu.

Người đàn ông có dáng người rắn chắc, lông mày đậm, mặc bộ vest đen, thắt cà vạt màu đỏ tía, chiếc kẹp cà vạt màu vàng, hơi dựa vào cửa phòng bếp, trầm tư nhìn cậu, không biết đã ở đó bao lâu rồi?

Trình Tri Lạc giật mình, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm người này nhưng không có kết quả, sau đó cau mày hỏi: "Anh... anh là ai?"

Cơ thể này vốn đã mắc tật nói lắp, khi lo lắng thì càng khó nói hơn.

Biệt thự này do Phó Dư Hoài đứng tên, đặc biệt dành riêng cho con trai Phó Hạ ở. Ngoại trừ bảo mẫu có lòng dạ đen tối đó ra, không có người giúp việc nào khác, cũng không có nhiều người có chìa khóa.

"Phó Dư Hoài." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, trả lời không chút do dự, anh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình thiếu niên xinh đẹp trước mặt tai đỏ bừng đến tận cổ, hàng lông mi dài của thiếu niên cụp xuống có chút chột dạ, đầu ngón tay cầm đĩa chần chừ, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi.

Nhưng thiếu niên xinh đẹp đó vẫn già mồm “Ồ” một tiếng, mạnh mẽ giải thích: “Tôi, tôi… làm việc… lấy lệ, anh… đừng hiểu lầm.”

Từ lâu đã nghe nói thiếu gia giả nhà họ Trình mắc chứng nói lắp nhẹ, vốn tưởng rằng giao tiếp với anh sẽ có chút xung đột nhưng không ngờ lại khá đáng yêu.

Phó Dư Hoài gật đầu, không trêu chọc cậu nữa, hai người không quen biết nhau, cũng không thích tranh luận nên đổi chủ đề hỏi: “Hạ Hạ đâu?”

“Trên lầu, phòng ngủ chính.” Trình Tri Lạc ngoan ngoãn trả lời.

"Tôi lên đó gặp thằng bé trước."

"Được."

Nhìn người đàn ông rời đi, cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Trình Tri Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu óc đang mơ mà, cậu bỏ nguyên liệu trong tay vào nồi cháo, động tác hết sức cứng nhắc.

Chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho chồng của tôi.

Rất hay ghen, rất bám người, vừa mới đăng ký kết hôn, đừng làm phiền.



Cho dù Phó Dư Hoài không nghe được câu đầu tiên thì cũng nhất định nghe được câu thứ hai rồi.

Trong hai kiếp, Trình Tri Lạc chưa bao giờ trải qua cái tình huống muối mặt như vậy, hận không thể nhanh chóng tìm một cái lỗ nào để chui vào.

Chẳng trách cơ thể này không có ký ức về người đàn ông đó —— đối tượng đăng ký kết hôn trước nay chưa hề gặp mặt.

Chẳng phải nói Phó Dư Hoài là một lão già sao?

Trình Tri Lạc từ lâu đã tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi với cái bụng bia, khuôn mặt con buôn và nụ cười có chút dung tục.

Người đàn ông vừa đứng ở đây có khuôn mặt dễ khiến người ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh cao hơn cơ thể này một cái đầu, dáng người mặc vest rất đẹp, khí chất trầm ổn xa cách, không khiến người ta cảm thấy gần gũi, cũng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ.

Trình Tri Lạc hoang mang đi quanh nhà bếp vài lần, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu vội vàng đi ra phòng khách. Khi nhìn thấy tấm chăn nhỏ trên mặt đất bị nôn bẩn chưa kịp làm sạch, cậu càng cảm thấy chột dạ.

Đúng rồi.

Nguyên chủ của cơ thể này đêm qua say rượu về nhà, hiện tại cả căn biệt thự đều nồng nặc mùi rượu, đặc biệt là phòng ngủ chính trên lầu, Phó Dư Hoài không thể nào không ngửi thấy.

Hơn nữa nhóc con còn bị dọa cho sợ hãi. Nếu Phó Dư Hoài phát hiện ra cậu "bắt nạt" nhóc con, có lẽ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Trình Tri Lạc bất giác cảm thấy đầu đau nhức.

Nguyên chủ đã để lại cho cậu quá nhiều hỗn loạn.

Cậu nên cứu vãn như thế nào đây...

-

Phòng ngủ chính.

Khóc được một lúc, Phó Hạ lau nước mắt, cuộn tròn trong chăn ấm áp, sờ cái bụng đang sôi sùng sục của mình, khẽ ngâm nga một bài hát.

Cậu bé rất thích nghe nhạc, cũng rất thích hát.

Khi tâm trạng không tốt, cậu bé thích hát một mình. Ca hát có thể khiến cậu bé cảm thấy dễ chịu hơn là khóc.

"Ta ta ta, la la..."

Khi Phó Dư Hoài mở cửa, anh nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng và dễ thương của cậu bé.

Nhóc con đang cuộn tròn trên giường ngâm nga, sau khi nghe thấy tiếng cửa mở lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía anh, cả người cứng đờ, giống như một con chuột hamster nhỏ bị hóa đá.

Trong phòng rất ấm áp vì đang bật điều hòa, vài cơn gió không biết từ đâu thổi tới làm tung mái tóc mềm mại của đứa bé khiến một chùm tóc xỉn màu dựng đứng lên làm cho cậu bé càng thêm ngơ ngác.

Trước giờ Phó Dư Hoài không giỏi tiếp xúc với trẻ con, thậm chí vì khí chất lạnh lùng và xa cách của anh, hầu hết trước đây khi gặp anh, bọn trẻ đều sợ anh. Ngay cả con cái của người bạn thân thiết vừa nhìn thấy anh là khóc, không biết từ khi nào biệt danh "sát thủ trẻ con" đã được đặt trên đầu anh một cách không hề khách khí.

Hơn một năm sau khi đưa Phó Hạ từ trại trẻ mồ côi về, anh bận rộn ở nước ngoài, cuối cùng vội vã về nước, còn chưa nghĩ xong việc lần đầu tiên gặp khi về nước nên làm thế nào.