Sau khi nhẫn nhịn, nín thở và cắn răng nghe thằng Thaen luyên thuyên một hồi về đáng yêu của nửa kia mà tôi vẫn nhẫn nhịn không đứng lên bóp cổ nó, Thaen dẫn tôi đến sân bóng rổ của khoa kỹ thuật để xem nó chơi bóng với bạn, cá là nó cũng hẹn người yêu nó ra đây luôn.
Khi chúng tôi đến nơi, trong sân không thấy bất kỳ bóng dáng một sinh vật sống nào, đến cả chó cũng không có lấy một con (Xin lỗi cún nha vì nhắc đến hơi nhiều ) chỉ có mấy mống sinh viên kỹ thuật chả biết năm mấy đang đứng tụm 5 tụm 7 người to nhỏ chuyện gì đó.
Khi thằng Thaen còn đang mang vẻ mặt khó hiểu đảo mắt xung quanh thì điện thoại nó đột nhiên đổ chuông, à là bạn nó.
"Ê chúng mày đang đâu đấy, tao đến sân rồi mà chả thấy con chó nào. Ờ, mẹ thế mà bảo tao ra đây. Ờ ờ, thể để tao ra đó."
"Có chuyện gì thế mày, sao mặt ngần ra thế. Vợ dính rồi à?" - Hình phạt cho cái miệng xinh là mỗi khi phun ra câu nào câu đấy đều rất khốn nạn.
"Bạn tao đang ở sân bóng đá." "Thế mày kéo tao ra đây làm gì? Mày đang chơi trò camera ẩn để kiểm tra sức chịu đựng của tao đâu không?" - Tao không có rảnh mà đi lượn khắp cái trường đại học với mày đâu, tao lại cho khoa kỹ thuật sáng nhất đêm nay bây giờ.
"Xin lỗi nhé, tại cái bọn dở hơi ấy lại đổi ý đòi đi đá bóng. Thế mày đến sân bóng đợi tao nhé, đi thẳng, rẽ trái rồi đi thẳng tiếp là lối rẽ, đến đó thì rẽ phải rồi thấy cái chỗ nào đông người thì tới đó ngồi đợi tao, tao đến sau." Cái đéo gì thế??? Mày có thấy một dấu hỏi to đùng đang dán trên chán tao không Thaen.
"Ơ, thế mày đi đâu, lôi tao ra đây rồi đem con bỏ chợ thế à. Thôi tao về khoa đây." - Tôi thật đen đủi, khi không lại vướng vào mấy chuyện không đầu.
"Ấy tao xin mày, đừng về mà, tao rất mong mày gặp bé yêu của tao. Tao đi đón bé yêu một lát thôi. Mày ra sân bóng đợi tạo trước đi nhé, coi như mày giúp tao lần này đi. Tao xem lịch rồi, hôm nay là ngày hoàng đạo làm việc gì cũng suôn sẻ, tao không muốn để sang ngày khác đâu." Thằng Thaen nằm chặt lấy tay tôi năn nỉ trông đến là đáng thương, nó đã quên mất rằng chỗ này không chỉ có 2 đứa tôi mà còn 5 cặp mắt đang ngó sang đây để hóng chuyện. Thế nên tôi chỉ đành vội gật đầu một cách gượng ép. Mày biết điểm yếu của tao nên cố tình chơi lớn thế này đúng không. "Yeahh, đúng là bạn yêu. Tao yêu mày lắm lắm." "Ngưng đi, đủ rồi đấy." - Mày vẫn chưa thấy là người ta đang nhìn à. "Để đi nhanh rồi về, người yêu tao không nghe điện thoại.
Tao sợ người yêu đến mà không thấy ai. "Ờ, thế mày đón người yêu mày kiểu gì?"
"Đi bộ."
"Đi tới đâu?"
"Khoa kiến trúc."
"Tao nghĩ là mình nên nói chuyện nghiêm túc về việc dùng nước thánh Thaen à."
(Ý Peem là muốn dùng nước thánh giải bùa tình yêu cho Thaen=))
Thằng Thaen không thèm nghe nốt câu tôi nói, nó cười cười rồi quay người chạy vụt đi. Hạnh phúc đến thế cơ à, còn coi
chuyện đem người yêu đến ra mắt bạn là chuyện lớn. Tôi thở hắt ra, trước khi suy nghĩ về chuyện này sâu xa hơn thì có một vấn đề... đường đến sân bóng như nào ấy nhở? "Thaen ơi Thaen, tao không nhớ được đường. Cái thắng chết bầm kia!!!"
Tôi kêu lên theo hướng nó vừa đi, các anh chị đang đứng xung quanh lúc này lại quay ra nhìn. Tôi lập tức im miệng, cười trừ, cúi đầu xin lỗi rồi mới quay đi. Thằng bạn chó chết kia đi mất hút rồi. Tao sẽ ghim việc mày bỏ bạn đi kiếm vợ này, tao sẽ không bao giờ mò sang khoa kỹ thuật tìm mày nữa. Mang kiệu hoa đến rước tao cũng không đi đâu!!!
Nãy nó chỉ đường như thế nào ấy nhỉ, trái trái phải phải, đi thẳng rồi rẽ đúng không nhỉ? Nó nói cái gì nghe mà lùng bùng, đã vậy thì tôi cũng sẽ đi theo tổ tiên mách bảo. Nếu mà không gặp được nhau thì cũng kệ.
Khu vực này tất cả đều thuộc về khoa kỹ thuật, phải gọi là siêu to khổng lồ. Có cả tòa nhà để học và thực hành, có 10 tòa nhỏ hơn phục vụ cho sinh viên, đấy là chưa kể các khu dành cho du học sinh. Một khoa lớn như vậy nên các tòa nhà phải xây thật to, cái đó tôi hiểu nhưng nhìn vào quy mô của khoa kỹ thuật thì khoa mỹ thuật chúng tôi đúng là đứa con ghẻ đích thực.
Tôi đã đi qua sân tennis, sân bóng rổ ngoài trời và vừa nãy thằng Thaen kéo tôi đến khu nhà thể thao. Hờ, cái khoa này giàu có quá ha. Tính ra còn sung túc hơn tài sản của nhân dân cộng hết lại ấy chứ.
Tôi thầm cảm thán trong lòng vì cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc đi theo đường thẳng chó chết Thaen chỉ lúc nãy. Cái chuyện đi lại trong trường đại học này, nếu không phải là khu vực quen thì tôi lạc chắc luôn.
Sau khi lượn qua lượn lại cái mê cung này thì tôi cũng đã tìm được lối ra, thấy sân bóng rồi. Ơn giời! Tôi không lạc.
Tôi thở ra một hơi từ mồm, lau mồ hôi trên trán. Nhìn từ đây trông sân bóng nhỏ bé phía xa xa, ở đó có người chạy đang chạy qua chạy lại đầy cả sân. Trên khán đài có rải rác vài người, nhìn thì có vẻ đa phần đều là con cháu của khoa kỹ thuật.
Tôi dụi mắt kiếm chỗ để ngồi đợi thắng Thaen mà không cần đến gần sân bóng để tránh chuyện không hay lại xảy ra. Nhìn trái nhìn phải quanh khu sân bóng, cuối cùng tôi cũng nhằm được một cái ghế đá ở dưới tán cây. Khung cảnh mới mát mẻ làm sao, không uổng công lặn lội đường xá xa xôi của tôi. Mục tiêu đã có, chỉ cần đi đến đó là xong. Nhưng mà trời ơi, chuyện xấu không tới chuyện tốt cũng chẳng đến. Tôi chẳng thể nào ngờ được, việc đến ngồi ghế đá dưới tán cây cạnh sân bóng của khoa kỹ thuật ngày hôm đó sẽ làm thay đổi cuộc đời của Piranat tôi đây mãi mãi. Vì ở ngay phút thứ 89.9, khi tôi sắp đến được cái ghế rồi thì có một thứ gì đó đập vào lưng tôi.
"Ôi, cái đéo gì thế!"
Sức đập của nó không lớn, tôi chỉ hơi đau thôi, phần lớn là tôi giật mình nên mới chửi tục. Sau khi ngó trái ngó phải để kiếm kẻ tội đồ thì tôi ngây người khi phát hiện ra "kẻ" đã cho tôi một nhát đó... là quả bóng đang lăn qua lăn lại dưới đất kia. Cũng may là quả bóng chứ nó mà là một viên đạn thì tôi không biết nên đem trả lại như nào đây. Một người tốt tính như tôi chắc chắn sẽ đem bóng trả về cho chủ nếu không nghe thấy âm thanh và tiếng cười mỗi lúc một to đó. "Ê đồ lùn, đá bóng lại đây đi."
Cha sinh mẹ đẻ 20 năm nay chưa có đứa nào dám gọi tôi một cách diễu cợt như thế. Chưa từng có kẻ lạ mặt nào dám lớn giọng ra lệnh lại còn gọi tôi là "lùn" như thế. Ai dạy mày dùng giọng chó để nhờ vả người khác như thế hả? Cái ngữ này chắc chưa được dạy là gọi người khác với từ ngữ miệt thị thế là lũ khốn nạn đâu. Mày đá bóng vào người tao, tao còn chưa nói gì vì tao nghĩ chắc chỉ là tai nạn thôi, tao có thể hiểu những việc như thế còn việc mày gọi tao là "lùn" thì tao không thể cho qua được! Tôi cúi xuống nhặt trái bóng bằng đôi tay ngắn của mình với sự giận dữ, giận đến mức tím người, tự nhủ với lòng hãy hít một hơn thật sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc đang bùng nổ của mình cho đến khi bình tĩnh lại rồi mới quay người đối mặt với cái thứ chó má kia. Giây phút xoay người lại nhìn rõ mặt mũi của kẻ đang đứng cách đó không xa, bên cạnh sự tức giận còn có một chút đáng tiếc đang len lỏi vào tâm trí tôi. Tôi chẳng thể ngờ những từ ngữ xấu xa đó lại được phát ra từ cái mồm trên một khuôn mặt đẹp trai như thế, đẹp đến vô thực. Mẹ nhà nó!
Shock vãi, này là người thật hay bước ra từ truyện tranh vậy?
"Tao bảo mày đá bóng về đây. Không nghe thấy hả lùn?"
Như có tiếng nổ lách tách bên tai tôi, sự nhẫn nhịn, sự khoan nhường, phúc đức tu tập được mà cậu Peem đây phải dày công mới thu thập được trong phút chốc đều tan biến hết.
Chẳng cần Hanuman*, tao đây sẽ tự tay thiêu trụi chúng mày.
Mặt mũi rõ sáng sủa mà cái nết lại khẳm thế cơ chứ, một câu lùn, hai câu lùn. Ờ tao biết, tao lùn. Không cần cái ngữ vô duyên như mày nói. Tao cũng không cần nhắc đi nhắc lại sự thật đó đặc biệt là cái thứ lạ mặt như mày!
(Hanuman (: हनुमान / Hanuman) là một nhân vật dạng khí trong được kể lại trong sử thi. Trong sử thi của Ấn Độ, Hanuman đã giúp đỡ cho người anh hùng trong cuộc chiến chống lại vua quý.)
Thấy tôi nhìn chằm chằm, nó cũng không tránh mắt. Ánh mắt trông mới chọc điên làm sao. Ngay cả một đứa trẻ con cũng nhận ra kẻ như thế này chắc chắc không phải người tốt. Tôi tâng quả bóng trên tay và tâng thêm 2 lần nữa trước khi ném trả về. Nó nhận bóng mà chả có một lời cảm ơn nào đúng y như tôi dự đoán. Nếu nó mà nói thì tôi mới bất ngờ. Lúc nó quay lưng định rời đi rồi, tay chân tôi lúc bấy giờ mới đồng bộ với suy nghĩ trong đầu như một hệ thống tự động hóa, mọi thứ liên quan đến nhau một cách không đáng tin. Chuyện xảy ra quá nhanh, cái này người ta gọi là nóng máu. Tôi tháo giày dép và đúng như vậy thưa quý vị, tôi ném thật mạnh về phía lưng của thẳng khốn lúc này. Mọi thứ diễn ra nhanh đến bất ngờ.
"Ôi ȶᏂασ!" "Úi, xin lỗi nhé, trả dép tao đây thắng chó." - Chỉ như thế, chỉ thế thôi đủ để tên khốn đẹp trai đó quay ngoắt lại bước tới nắm cổ áo tôi xách lên làm chân tôi chới với không chạm đất. Tới đi! Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết, tao theo mày đêm nay! "Mày..." - Nó gằn giọng gọi tôi với sự tức giận như thể có ngọn lửa đáng cháy hừng hực ánh lên trong 2 con ngươi. Cổ và tai nó cũng thành màu đỏ theo dòng cảm xúc ấy. Nhìn gần mới thấy da mặt nó rất mịn, không có tí mụn nào như thể đẹp từ trong bụng mẹ. Màu mắt cũng đẹp, mắt nâu như thế này không phải ai cũng có được đâu. Thật tự hào về bản thân khi lý thuyết được học suốt 2 năm qua cuối cùng cũng không uổng phí. Dáng mũi cũng đẹp tôn lên 2 bên xương gò má. Nếu được đưa vào làm mẫu vật chắc chắn tôi sẽ được A. Vì bản thân mẫu đã đẹp rồi, tôi chỉ cần mô phỏng lại các nét ấy thôi. Đôi môi mỏng hồng hào có vẻ như không hút thuốc, nhưng cũng không chắc vì môi thằng Q cũng hồng dù nó hút ngày vài điếu . Khuôn mặt thẳng nè khá nhỏ nhưng đường nét rõ ràng, một sự sắp xếp trên khuôn mặt đều hoàn hảo. Kết luận là di truyền đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, nó đã thừa hưởng mọi nét đẹp của bố mẹ một cách trọn vẹn. Các bạn có tin không, mấy đứa như này dù có bôi kem 10 baht (~ 7 cá VND) cũng vẫn đẹp trai như thường. Kiểu người như nó chỉ cần dùng 1 cục xà phòng để rửa mặt, gội đầu, tắm rửa, 3 trong 1. Vào cái lúc mặt mũi hằm hằm thế này mà tôi vẫn có tâm trạng tán dương vẻ đẹp như tranh của thằng chó kia. Nếu phải chết cũng coi như chết xứng đáng, thầy mỹ thuật chắc chắn sẽ tự hào về tôi.
"Ấy chúng mày!!! Có chuyện gì thế Peem, Phum?"