Tiểu Hamter Ở Phế Thổ Độn Lương

Chương 7

Ngày 04/08/2024

Edit: Dandan

======

Đừng hỏi vì sao chị lại có thức ăn cho hamster, hỏi thì chính là bạn thân của cô mua, để quên trên xe của cô, tuyệt đối không phải là vì cô đã biết trước, cũng không phải là vì muốn nuôi một bé hamster khác sau lưng em trai.

Du Điềm Vi đặt Thử Thử xuống ghế phụ, khom lưng muốn đeo đai an toàn cho cậu, nhưng lại phát hiện Thử cậu quá nhỏ, chiều rộng của đai an toàn còn to hơn cậu.

Thử Thử mặt không chút cảm xúc nhìn đai an toàn trên tay chị họ, hai chỉ chân nhỏ xinh ôm bánh quy nhỏ chị họ vừa cho gặm gặm hai miếng, rồi lại mặt vô biểu tình nhìn chị họ.

“ Thật không an toàn mà. ” Du Điềm Vi xách thịt mềm sau cổ hamster nhỏ lên, bỏ cậu vào giá để ly nước giữa các hàng ghế trước.

Thử Thử ném xuống bánh quy, hai chỉ chân nhỏ đặt trên giá để ly, ngơ ngác nhìn chị họ, lại ngơ ngác nhìn về phía trước.

Rõ ràng là, Thử Thử cậu nha, hoàn toàn mờ mịt về tình huống hiện tại.

“ Chi chi. ” Để em, đi ra ngoài?

“ Ghế phụ quá lớn, lỡ mà chị phanh gấp lại, em trực tiếp lăn xuống thì sẽ bị thương. ” Du Điềm Vi không hiểu Thử Thử kêu chi chi là có ý gì, nhưng cô cũng có thể đoán ra được.

Lúc khỏi động ô tô, còn tiện tay vuốt một lần thân thể mềm mại của hamster nhỏ, “ Ngoan, ngồi ngay ngắn đi, chị mang em về nhà. ”

“ Chi chi! ” Được nha!

Thử Thử vung chân nhỏ lên, hưng phấn nói, “ Chúng ta về nhà em trước đi, em muốn lấy một ít quần áo. ”

Quần áo chỉ là tiện thể thôi, quan trọng là Thử Thử càng có việc quan trọng hơn nữa còn chưa làm.

Thử Thử nghĩ đến việc phải làm khi về đến, đôi mắt tròn xoe đen tuyền nheo lại đầy sắc bén.

Thử Thử lạnh lùng liếʍ liếʍ móng vuốt bén nhọn. Đêm nay nhất định phải xé xác đồ chó kia.

“ Ừm, em cứ thu xếp lại mọi thứ cho tốt đi, ” Du Điềm Vi nghĩ một chút, “ Rồi ngài mai khi ba chị về thì em nói rõ lại mọi chuyện cho ông biết. ”

Về lý trí thì Du Điềm Vi cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng về cảm tình thì lại đứng về phía em trai, huống hồ Du Tiêu Nguyên còn tới một lần người biến chuột ngay trước mặt cô luôn mà.

Còn cụ thể phán đoán như thế nào, thì chờ ngày mai ba cô về rồi tính sau.

Nhưng, “ Thử Thử, em nói em có được ký ức của đời trước, vậy sau khi em tách khỏi chúng ta trong tận thế, thì có từng gặp lại chúng ta không? ”

Du Điềm Vi quá hiểu em trai mình, ngốc bạch ngọt, rất dễ bị người bắt nạt.

Trong tình cảnh tận thế này, nếu không có cô hay ba cô ở bên cạnh cậu, tên nhóc này có thể sẽ khó mà thích ứng được với sự đột biến đột ngột của hoàn cảnh sống và nhân tâm.

Đợi một hồi lâu, Du Điềm Vi vẫn không nhận được đáp án, không khỏi cúi đầu nhìn cậu một cái.

Thử Thử không nói một lời cuộn tròn bản thân lại, đưa lưng về phía cô, một cục lông xù xù nhỏ uất uất ức ức, chỉ là dù đã như vậy mà cậu vẫn không quên nhét miếng bánh quy vào miệng.

Du Điềm Vi khó chịu trong lòng, nhìn cậu như thế thì cô cũng đã biết là chuyện gì đã xảy ra, sáu phần tin tưởng cũng biến thành chín phần: “ Chờ cậu của em về chúng ta lại thương lượng việc chuẩn bị, để ứng phó mạt thế! ”

“ Dạ! ” Thử Thử lại lần nữa lên tinh thần, hai mắt khôi phục ánh sáng, móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy nhau, “ Em tin chị! ”

Về đến nhà, Thử Thử nhảy xuống đất nhanh chân chạy về hướng phòng ngủ.

Phòng khách lộn xộn, cậu cũng chẳng liếc mắt nhìn xem một cái, mà chạy thẳng một mạch vào phòng ngủ, nhảy lên giường ôm lấy điện thoại của mình cọ cọ cọ.

Vừa rồi cậu chỉ mua được một ít đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi, chính là vì cậu không mang theo điện thoại, cho nên.

Thử Thử không có tiền nha ~ không thể mua nhiều mì gói cùng snack khoai tây nguyên vị hơn nha.

Nhưng, giờ đây, cậu! Chính là Thử Thử có điện thoại!

Quả bóng nhỏ màu trà sữa hạnh phúc chà xát hai chân nhỏ, chân sau đạp đất, trực tiếp nhào lên trên màn hình điện thoại, một mông ngồi xuống.

Chân nhỏ lanh lẹ click mở app giao hàng, “ Lộc cộc, lộc cộc ” bấm một loạt.

Du Điềm Vi nhìn quả bóng nhỏ nhảy khỏi tay mình, rồi tung tăng nhảy nhót xẹt một cái chạy không thấy bóng dáng, trong khi mình còn chưa kịp đổi cả giày, cô vội vàng đi theo vào thì lại thấy cậu một mông ngồi trên điện thoại, thật là cứ tưởng có chuyện gì.

Cô vừa khom lưng giúp cậu nhặt đồ trên sàn lên, vừa nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ: “ Thử Thử, dù không gian của em lớn, thì cũng là có giới hạn, dù là bên trái bên phải đều có một cái, nhưng đối mặt với bảy trọng thiên trong mạt thế chúng ta cũng nên quy hoạch một chút? ”

Thử Thử ngơ ngác ngẫm lại: “ Cũng phải. ” Tiểu ngốc mao trên đầu đều dựng thẳng lên tới, “ Em nghe theo chị. ” Tiểu ngốc mao cũng đi theo Thử Thử cùng gật gật đầu.

Làm cho Du Điềm Vi nhìn đến mức nhịn không được thò lại gần muốn sờ sờ tiểu ngốc mao của cậu, ai biết căn tiểu ngốc kia thấy chị họ lại gần, lập tức chui trở về!

Du Điềm Vi ngẩn ngơ, đều hoài nghi có phải vừa rồi mình đã nhìn lầm rồi không.

Còn Thử Thử thì lại không để ý đến hành động của cô, đôi mắt đen nhánh lại đang nhìn về phía bàn trà trước két sắt.

Trên bàn trà có một khối bạch ngọc Vô Tự Bài lẻ loi nằm ở kia. Mà trên mặt ngọc tuyết trắng lại có một vết máu đỏ sậm, trong rất quỷ dị, vết máu là do khi nguyên thân bị đυ.ng đầu, máu đã rơi trúng phải ngọc bài đeo trên ngực.

Sau khi Thử Thử đến đã ném ngọc bài lên bàn trà.

Mà khối Vô Tự Bài kia, chính là Khôn Thiên Ngọc, một pháp khí không gian có thể làm ruộng, có thể tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật, có linh tuyền, còn có không gian chứa đựng thật lớn.

Nhưng khí linh bên trong lại chả phải thứ tốt gì, Thử Thử chuyển tầm mắt đi, “ Em chỉ là mua một ít món để đỡ ghiền thôi. ” Chờ chị họ rời đi, cậu lại thu thập khối ngọc bội phản chủ này.

“ Ừ. ” Du Điềm Vi suy bụng ta ra bụng người, nếu bản thân cô nhận được những ký ức không tốt đẹp về mạt thế đó, chắc chắn là cũng sẽ không có cảm giác an toàn, muốn mua sắm mọi thứ cần thiết.

“ Những chuyện khác chị không thể bảo đảm, nhưng ít nhất chị có thể bảo đảm nếu lần này tận thế đến, một nhà chúng ta nhất định ở bên nhau. ” Du Điềm Vi tiến đến mép giường, dùng ngón tay chọc chọc bụng trắng nhỏ của Thử Thử, “ Mặc kệ đối mặt với khó khăn gì, đều vĩnh viễn ở bên nhau. ”

Thử Thử ôm chặt tay chị họ, dùng gương mặt cọ cọ qua lại: “ Thử Thử tin tưởng chị! ”