Edit: Yne | Beta: À nhớ ra rồi
Trên thực tế, người sợ giao tiếp nào đó chỉ do dự được hai giây đã hoàn toàn bị khoai tây thuần phục.
Hai ngày qua, giấc ngủ của Lý Mộ càng lúc càng kém, mỗi lần nhắm mắt là nàng lại mơ thấy mình đang ngồi ăn khoai tây chiên, khoai tây nghiền, khoai tây hầm… hoặc là mơ thấy cảnh tượng mà phim lịch sử đã chiếu về những người dân ngày xưa gặp phải thiên tai, ăn không no, ngủ không ấm, không thể không gặm vỏ cây đỡ đói, thậm chí còn có cả hình ảnh thê thảm tới mức đổi con cho nhau để ăn.
Chiều ngày thứ hai, Lý Mộ nghe nói vị Ôn đại nhân kia tới, đang nói chuyện với Lý Văn Đạo ở phòng khách, hình như còn cho toàn bộ hạ nhân lui xuống.
Lý Mộ lại lần nữa lấy danh nghĩa chơi trốn tìm để chạy tới nghe lén, khi nàng tới thì vừa lúc cả hai đang cãi nhau, nếu không phải Lý Mộ biết trước cốt truyện thì nàng thật sự đúng không biết bọn họ đang ồn ào với nhau về chuyện ám sát Yến vương.
Cuối cùng Ôn đại nhân nổi giận đùng đùng, phẩy tay áo rời đi, Lý Văn Đạo thì đứng đằng sau gọi to tên đầy đủ của ông ta, trông dáng vẻ cũng đang cực kỳ tức giận.
Mặc dù Lý Mộ thấy rất có lỗi với tình bạn của hai người này nhưng nàng vẫn vì trận cãi nhau này của cả hai mà thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Lý Văn Đạo không làm liên lụy cả nhà thì không còn gì tốt hơn.
Lý Mộ nghe lén xong xuôi, lúc về thì tình cờ đi ngang qua một góc nhỏ, bắt gặp Triệu ma ma và các ma ma khác tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tụ tập uống rượu, nói chuyện phiếm với nhau về mấy chuyện trong quá khứ. Bọn họ nói về việc quê nhà từng gặp cảnh xác chết đói nằm la liệt khắp nơi, con trai, con dâu cũng không còn, ngay cả cháu trai nhỏ cũng xém chút bị người khác bắt cóc để nấu lên ăn, nếu không phải hai bà cháu bị mẹ mìn bán tới kinh thành, gặp được lão phu nhân tốt bụng thì làm gì có được những ngày tháng tốt đẹp như thế này…
Người đứng ngoài thông qua từng hàng chữ khô cứng hoặc màn hình để quan sát sự khổ cực ngày xưa thật sự không tài nào cảm nhận được, hoàn toàn khác xa với những người đã từng giãy giụa trước sự sống và cái chết đang hiện hữu ngay trước mắt, nói ra những lời chấn động lòng người.
Thế nên cho dù không phải vì du͙© vọиɠ ăn uống của bản thân, Lý Mộ cũng rất khó để bảo mình hãy im miệng giả ngu, không nói gì với bất cứ ai về sản lượng và giá trị của khoai tây.
Hơn nữa Lý Mộ cũng gặp may mắn, bởi vì nàng xuyên không không phải trở thành bình dân áo vải, mà là trở thành nữ nhi của Binh Bộ thị lang, còn được ở trong viện lão phu nhân, ăn mặc không chịu cảnh thiếu thốn, nếu không cũng chẳng đến mức tới bây giờ mới phát hiện suốt một năm qua mình chưa nhìn thấy một củ khoai tây nào.
Nàng tự nhận mình không làm được việc dựa vào may mắn mà bo bo giữ mình, sự giáo dục trước khi xuyên không cũng không cho phép nàng làm như thế.
Còn lý do vì sao mất tận năm ngày nàng mới gửi thư tới tay Lâm Khước thi chủ yếu là vì việc viết thư đối với nàng thật sự quá khó khăn.
Suốt mấy tháng qua, phản ứng của Lý Mộ về việc nhận thư bắt đầu từ hoảng sợ, cho tới lo lắng không yên, bây giờ thì đã chết lặng, bây giờ nàng có nhận được thư của Lâm Tê Ngô cũng không còn thấy khủng hoảng nữa, nhưng điều này không có nghĩa là nàng đã đủ dũng khí để hồi âm.
Nàng lấy bảng chữ mẫu ra, trải giấy viết thư, mài mực xong, tiếp tục lấy bức thư của Lâm Tê Ngô ra, tham khảo cách hành văn và trình bày, sau khi suy nghĩ một lát, mất nửa ngày trời nàng cũng không cách nào đặt bút xuống được.
Lý Mộ không thể viết thư giống như người xưa được, hơn nữa chỉ cần nghĩ tới việc chữ viết của mình sẽ biến thành câu chữ để giao lưu, bị một người khác nhìn thấy, nàng sẽ lo lắng không yên, giống như lúc nàng dùng ứng dụng mạng xã hội để nói chuyện phiếm với những người không thân vậy.
Hơn nữa nội dung bức thư cũng là cả một vấn đề, nàng không biết mình nên nói cái gì.
Nếu nói: khoai tây rất tốt, còn dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh sống, sản lượng tốt, quy trình phát triển ngắn, là một loại thực phẩm có thu hoạch cao, có thể giúp rất nhiều người no bụng, nàng có muốn nói cho đại ca Yến vương của mình một tiếng, để y nghiên cứu cách mở rộng gieo trồng trong dân gian không?
Lý Mộ: “…”
Không được, nàng vẫn muốn giãy giụa chút, giữ nguyên thiết lập ngu ngốc của mình.
Lý Mộ bối rối suốt mấy ngày, trong lúc đó nàng chưa từng nghĩ tới việc gặp mặt Lâm Tê Ngô để thương lượng trực tiếp, một là Lý Vân Khê nói Lâm Tê Ngô đã có thêm một khóa cưỡi ngựa bắn cung, dạo gần đây sẽ không đến phủ, thứ hai nàng thân là người sợ giao tiếp với xã hội, có thể gián tiếp truyền đạt tin tức thì không bao giờ chọn việc trực tiếp gặp mặt nói chuyện.
Do dự như vậy suốt năm ngày, bức thư hồi âm đầu tiên của Lý Mộ cuối cùng cũng vào được phủ trưởng công chúa, sau đó được người trong phủ trưởng công chúa đưa qua phủ Yến vương, tự tay Ngô quản sự của phủ Yến vương đặt vào tay Lâm Khước.
Ban đầu Lâm Khước cũng không thấy hứng thú với bức thư hồi âm này lắm, hơn nữa y đã đồng ý với Lâm Tê Ngô là sẽ không lấy danh nghĩa của nàng để viết thư cho Lý Mộ nữa rồi, y cũng không muốn hồi âm, vậy không bằng cứ trực tiếp đưa thư tới chỗ Lâm Tê Ngô, để Lâm Tê Ngô tự mình xử lý.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái cô ngốc của Lý gia đúng là vô tình, y viết thư suốt mấy tháng liền, ít nhiều cũng xem như bày tỏ được tấm lòng chân thành của mình, cuối cùng chẳng khác nào nước chảy đá mòn, vậy thì giờ nhận được hồi âm rồi, sao lại để muội muội nhà mình chiếm mất cơ hội này chứ?
Lâm Khước nhận lấy lá thư, chữ viết ngoài bao thư cũng không quá đẹp, cực kỳ giống một tiểu hài tử vừa tập viết bút lông, bỏ qua nét chữ, nhìn tổng thể thì chữ viết xem như hợp quy tắc, chỉ là hơi mềm yếu như viết không đủ lực.
Ngoại trừ phần ký tên ở cuối, trên bức thư chỉ có một hàng chữ duy nhất, nội dung chính là: Khoai tây ăn rất ngon, có thể cho ta thêm được không?
Lâm Khước: “…”
À, đồ ngốc này vì sọt khoai tây Lâm Tê Ngô mang tới nên mới viết thư hồi âm cho y, tính ra y mới là người được lợi.
Lâm Khước tùy tay ném thư qua một bên, sai Ngô quản sự tới Tây Uyển lấy một sọt khoai tây đưa qua Lý gia.
Cứ xem như đây là quà nhận lỗi vì y đã lừa đồ ngốc kia suốt mấy tháng qua.
“Nhớ nhắc bọn họ là khoai tây nào đã nảy mầm thì sẽ có độc, để tránh có người bị độc chết.” Lâm Khước lạnh nhạt nói.
Khoai tây được đưa tới Lý gia, Lý Mộ bắt đầu chuyến hành trình mạo hiểm trong phòng bếp của mình.
May mà lão phu nhân thương nàng, mặc cho nàng đột nhiên nổi điên, có điều vẫn không cho phép nàng chạm vào dao và lửa, thế nàng đã hoàn thành việc nấu nướng bằng lời nói như thế.
Ngoại trừ những lúc nửa đêm nàng không ngừng lặp lại trong đầu rằng “Mình là đồ ngốc, mình là đồ ngốc, mình là đồ ngốc, có vài hành động và yêu cầu là việc rất bình thường, cực kỳ bình thường.” để chống lại sự công kích từ ký ức ban ngày, ngoài ra thì mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Vài ngày sau, Lý Mộ giả vờ giả vịt mang mấy món ăn ngon làm từ khoai tây sửa thành một bảng thực đơn, viết vào bức thư thứ hai gửi cho phủ trưởng công chúa.
Lúc ăn khoai tây, Lý Vân Khê đã khen khoai tây ăn rất ngon, Lâm Tê Ngô từng nói khoai tây chỉ hầm với thịt là ăn ngon nhất, hầm riêng ra chẳng có mùi vị gì cả, thứ này có thể trở thành nguyên liệu quý trong cung là vì nó tới từ dị vực.
Dường như trong quan niệm của Lâm Tê Ngô, khoai tây chỉ có thể dùng để hầm, cũng có thể là do khoai tây quá hiếm, đầu bếp sợ lãng phí nên không dám mạo hiểm thử làm thành món khác.
Nếu như xuất hiện những cách chế biến khoai tây khác, hơn nữa cách này còn được Lâm Tê Ngô hoặc trưởng công chúa Chiêu Minh ăn thử, bắt đầu dần xuất hiện trong trào lưu ăn uống của giới quý tộc, liệu có phải sẽ giúp khoai tây không chỉ xuất hiện trên bàn cơm trong cung mà là còn có trên bàn cơm của nhiều người hơn không?
Có cầu thì sẽ có cung, lỡ như trong quá trình này có ai đó phát hiện khoai tây là lương thực có sản lượng cao, chủ động mở rộng gieo trồng thì không phải vấn đề được giải quyết rồi à?
Lý Mộ gấp thư lại, bỏ vào bao, sai Tiêm Vân đưa cho Kiều ma ma, nói rằng đây là thư hồi âm nàng viết cho Lâm Tê Ngô.
Sau khi thư được gửi đi, có thể Lý Mộ lại bắt đầu thấy không thoải mái, tiếc rằng nơi này không có tính năng lấy lại thư đã gửi, cũng không có lịch sử trò chuyện, làm nàng không cách nào xem lại nội dung mà nàng đã gửi cho người ta, cân nhắc xem có chỗ nào cần bổ sung hoặc sửa chữa hay không.
Lúc Lâm Khước nhận được bức thư thứ hai của Lý Mộ thì y vừa mới quay về từ hoàng cung.
Trưởng công chúa Chiêu Minh muốn ra mặt giải quyết mọi chuyện giúp y, để y có thể thoải mái ở nhà nghỉ ngơi, nhưng y tự biết mình không còn sống được lâu nữa, cũng đã sớm muốn để mẫu thân của mình tiếp quản chính vụ trong tay, tránh cho sau khi y chết tự nhiên có kẻ nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt quyền lực.
Hai mẫu tử bắt tay nhau, tiếc rằng chuyện này vẫn cần thời gian để từ từ thích ứng, cũng có những chuyện cần y phải đích thân ra mặt.
Dạo gần đây tinh thần của y cực kỳ tệ, đầu thường hay đau nhức, đợi đến lúc xe ngựa dừng trước phủ Yến vương, y đã hoàn toàn kiệt quệ, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, thả tóc đi ngủ luôn.
Sau khi tỉnh dậy, Ngô quản sự hỏi y có muốn ăn cơm không, y xua tay, nói rằng không có hứng ăn uống.
Ngô quản sự khuyên nhủ vài câu cũng không được, đành lấy bức thư đã được đưa tới phủ trưởng công chúa hồi sớm: “Thu Châu cô cô nói rằng đây là của Lý gia gửi tới, hỏi muốn xử lý như thế nào.”
Lý gia? Lý Mộ?
Tiểu đồ ngốc lại muốn cái gì đây?
Lâm Khước mở thư ra, câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, chỉ có năm chữ: Khoai tây sợi chua cay.
Một lời khách sáo cũng không thấy có, các dòng chữ đằng sau tất cả đều là cách chế biến khoai tây, đôi khi sẽ có hai ba câu miêu tả về mùi vị, cuối cùng còn nói rằng vì nàng ta sợ khoai tây để lâu sẽ bị hỏng, cho nên đã sai đầu bếp nghiên cứu thành thực đơn.
Nếu bức thư này rơi vào tay người khác thì có lẽ người đó chỉ cười một cái, thấy ngũ tiểu thư Lý gia đó đúng là đồ ngốc thật, làm gì có người nào lại đi gửi thực đơn cho huyện chủ mới mười tuổi chứ, vậy mà vô tình bức thư này lại rơi vào tay Lâm Khước, khiến người chưa ăn cơm như Lâm Khước cũng phải đói bụng.
“Gọi người tới Tây Uyển lấy thêm chút khoai tây… chậc, cũng không biết ở đó còn hay không nữa, nếu còn thì làm theo món đầu tiên trong thực đơn này cho ta.”
Ngô quản sự nhận lấy bức thư, nói: “Nhưng món ăn này cần thêm nhiều tiêu và dầu mỡ, đại phu đã nói vương gia không được ăn những thứ này.”
Lâm Khước vô cảm nói: “Vậy thì đừng bỏ vào.”
Ngô quản sự lập tức nhận lệnh đi làm, tránh cho chút nữa Lâm Khước lại thay đổi ý định, nói rằng không muốn ăn uống.
Khoai tây sợi không cay vẫn rất ngon, giòn tan khai vi, Lâm Khước ăn cơm xong cũng có thêm chút tinh thần, chép thực đơn từ bức thư ra, sai phòng bếp làm hết mấy món có trên thực đơn, gửi một phần tới phủ trưởng công chúa.
Trước đó Lý Mộ không hồi âm cho Lâm Khước, bây giờ tới lượt Lâm Khước không hồi âm Lý Mộ.
May mà Lâm Tê Ngô đã tới phủ một chuyến, nói rằng khoai tây lát ăn rất ngon, nói cho nàng biết tờ thực đơn này không hề phí công, ít nhất là giai đoạn đầu tiên đã thành công.
Giai đoạn tới không biết cần bao lâu nữa mới hoàn thành, mà trước đó thì tết Đoan Ngọ đã tới rồi.
Buổi trưa ngày tết Đoan Ngọ, bên ngoài rộ lên tin đồn rằng trong cung gặp chuyện, tình huống cụ thể thì không rõ lắm nhưng rất nhiều quan viên đã bị nhốt lại trong cung, không được ra ngoài, trong đó bao gồm cả Lý Văn Đạo.
Một ngày lễ vui vẻ cứ thế bị không khí u ám bao trùm.
Sau một đêm thần hồn nát thần tính, không khí trong phủ càng thêm căng thẳng hơn, hai vị đệ đệ của Lý Văn Đạo và các ca ca, đường ca của Lý Mộ đều ra ngoài tìm hiểu tin tức, giữa trưa thì có tin Thích thái phó và Ôn đại nhân bị các quan binh bao vây xét nhà, Tiền thị xém chút nữa đã ngất xỉu, cố gắng lấy lại bình tĩnh dặn dò nô bộc trong phủ, nhờ vậy cả phủ thị lang mới không bị xáo trộn.
Lão phu nhân nghe được tin Ôn đại nhân bị xét nhà thì vẫn luôn bảo Lý Mộ phải ở bên cạnh mình, không cho nàng đi đâu cả.
Ba người con dâu dẫn hài tử hốt hoảng chạy tới chỗ bà, bà cũng vẫn để Lý Mộ ngồi bên cạnh, một tay ôm lấy bả vai Lý Mộ, một tay nắm lấy chuỗi hạt tử đàn, trấn an đám con dâu, đừng để hài tử sợ hãi.
Lão phu nhân an ủi mọi người, sau ba ngày, trong lúc đó có thêm hai gia tộc bị hoàng đế hạ chỉ tịch biên tài sản, có điều người trong phủ không bị bắt đi hết, ngoài ra còn có vài quan viên được thả ra khỏi cung.
Lão phu nhân nhanh chóng gọi hai vị đệ đệ của Lý Văn Đạo đến, cầm theo ít quà cáp tới phủ của các vị quan viên có quan hệ tốt để hỏi thăm, nhưng người ta vừa nghe nói bọn họ là người nhà của Binh Bộ thị lang Lý Văn Đạo thì ngay cả cửa chính cũng không dám mở.
Nhị lão gia, tam lão gia của Lý gia chỉ đành phải trở về nhà, lại phát hiện Lý Chỉ đáng lẽ đã xuất giá đang khóc lóc trong nhà, trên tay còn cầm một bức hưu thư của Ninh gia.
“Khinh người quá đáng!” Cha của Lý Chỉ cũng là nhị lão gia Lý gia tức giận tới mức muốn chạy tới đá sập cửa Ninh gia, rồi lại bị lão phu nhân sai người ngăn lại.
Tuy Lý Chỉ bị hưu nhưng cũng mang về một tin tức quan trọng từ Ninh gia, hóa ra Thích thái phó và Ôn đại nhân bày mưu ám sát Yến vương, Lý Văn Đạo vẫn chưa được thả ra khỏi cung là vì bình thường ông ta có quan hệ rất tốt với Ôn đại nhân, thế nên không có ai dám nói rõ tình huống trong cung cho người Lý gia biết, sợ sẽ trở thành đồng đảng.
Lời nói của Lý Chỉ khiến mọi người trong phủ cứ như ruồi nhặng không đầu, hỗn loạn khắp nơi.
Tối hôm đó Lý Chỉ ngủ trong phòng Lý Mộ, Lý Mộ nhìn bức hưu thư nhăn dúm dó kia, lòng đột nhiên hốt hoảng.
Trong sách, Lý Chỉ không bị chuyện xét nhà làm ảnh hưởng, bởi vì khi Lý gia bị tịch thu tài sản thì nàng chưa bị hưu, xem như là nữ nhi đã gả ra ngoài, tất nhiên là Lý Mộ cũng không biết ở cổ đại, tội ám sát hoàng thất tông thân có làm liên lụy tới nữ nhi ngoại gả hay không, dù sao trong “Túy Thanh Loan” thì không thấy có điều luật này, lý do Lý Chỉ bị hưu là vì Ninh gia sợ nếu để nàng ở lại sẽ bị trưởng công chúa Chiêu Minh giận chó đánh mèo.
Nhưng hiện giờ Lý gia còn chưa bị xét nhà, Lý Chỉ đã bị hưu, nguyên nhân lớn nhất có thể là do tuyến thời gian thay đổi, Lý gia vốn nên bị bắt cùng lúc với Ôn đại nhân, Lý Chỉ bị hưu ngay sau đó.
Thế nên tình huống bây giờ của Lý gia có lẽ không tệ như mọi người vẫn nghĩ.
Quả nhiên tới buổi sáng ngày thứ tư, Lâm Tê Ngô đã viết một bức thư tới Lý gia, bảo Lý Vân Khê đừng lo lắng, giữa trưa cùng ngày, Lý Văn Đạo về nhà.
Toàn bộ người Lý gia đều vui mừng khôn xiết, lão phu nhân và Tiền thị không nhịn được mà bật khóc vì vui mừng.
Lý Văn Đạo từ nhà giam quay về có sắc mặt không tốt lắm, thấy dáng vẻ này của mẫu thân và thê tử thì cũng rơi mấy giọt nước mắt theo.
Sau đó lão phu nhân bảo ông ta ăn uống một chút rồi rửa mặt nghỉ ngơi, có chuyện gì thì để sau hãy nói.
Lý Văn Đạo với đôi gò má lõm sâu há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không phát ra được âm thanh nào, lúc đi tới cạnh lão phu nhân, ông ta còn nhìn về phía Lý Mộ một cái.
Lý Văn Đạo nghỉ ngơi nửa ngày, vừa tỉnh lại đã nghe nói Ôn gia bị tịch thu toàn bộ tài sản, nam đinh từ mười lăm tuổi trở lên chém sạch, nữ quyến trở thành tội nô, hai mắt ông ta lập tức choáng váng, nửa đêm cả người nóng lên, bị bệnh suốt mấy ngày.