Nguyên Tắc Cưng Chiều Tiểu Hồ Ly

Chương 35

Edit+Beta: Pomato.

Ở mẫu giáo đợi cả ngày, mặc dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng Tiểu Nam Sơ đã hình dung ra nơi đó là nơi nào.

Dù sao cũng không phải nơi để chơi, mà là nơi để nhốt trẻ em lại.

Trẻ con không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải đến đây, cực kỳ không muốn đến.

Bị phụ huynh giấu diếm lừa gạt càng khiến bé tổn thương hơn, bé con cũng biết tức giận và ấm ức, nhịn nguyên một ngày, cuối cùng về nhà cũng bộc phát.

Tiểu hồ ly bảo bảo không biết hành vi của mình là "Bỏ nhà ra đi uy hϊếp", bé chỉ cảm thấy cái nhà này không thể ở được nữa, các ba cùng nhau lừa bé, bé thật tội nghiệp.

Bé cũng không quên mang theo vị anh em tốt của mình, tự quyết định mang sói đen đi theo.

Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác gần như bị bộ dáng dễ thương của bé đánh bại.

Đã học được cách bỏ nhà ra đi rồi.

Còn không quên mang theo ít đồ hữu ích, có ai rời nhà bỏ đi mà chỉ đem đồ chơi không.

Dáng vẻ tức giận cũng thật đáng yêu, này mà tức giận gì chứ, chỉ đang tỏ ra dễ thương thôi.

Gương mặt bé nhỏ trừng mắt mím môi bày ra vẻ tức giận.

Trong lúc tức giận còn có chút ấm ức, viền mắt hồng hồng, tức giận nhìn chằm chằm các ba như đang nói: Bây giờ con cần được dỗ dành, mau dỗ con đi, sao chưa tới dỗ con.

Bọn họ biết cục cưng đang giận, họ nên nghiêm túc và có thái độ nghiêm chỉnh.

Nhưng nhìn khuôn mặt búng ra sữa mềm mại của bé... Chỉ muốn véo mấy cái.

Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác cố gắng kìm nén những suy nghĩ xấu xa của mình lại, Nam Giác hỏi: "Sơ Sơ muốn đi thật hả, sao phải đi vậy?"

Câu hỏi rất được, bé con vừa hay phát tiết mọi sự bất mãn của mình ra ngoài.

Bé túm lông sói đen, lớn tiếng nói, siết chặt tay: "... Bởi vì hai người, lừa gạt Sơ Sơ! Sơ Sơ không thích, hai người!"

Lời còn chưa nói xong hai mắt đã đẫm lệ, lớn tiếng khóc: "Oa oaaa ... Các người là, lớn lừa gạt bé... đã nói là, chơi cùng nhau, đợi Sơ Sơ... Hai người, không cần Sơ Sơ, vứt Sơ Sơ đi... Sơ Sơ cũng, không cần hai ngươi nữa oa oa..."

Bé khóc khiến người lớn cảm thấy đau lòng.

Không ngờ bé con lại nghĩ như vậy, nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, họ nhất định sẽ không dùng chiêu trò này.

Bùi Thừa Duẫn bế Tiểu Nam Sơ lên, liên tục dỗ dành : "Ba sai, ba sai, ba không có không cần Sơ Sơ, Sơ Sơ ngoan, không khóc..."

Vừa xoa đầu bé con, vừa phóng thích linh lực trấn an.

Bùi Thừa Duẫn nói gì tiểu hồ ly một chữ cũng không nghe lọt, nhưng chiêu dùng linh lực lại rất hữu dụng.

Linh lực ba Bùi lớn mạnh, tràn ngập cảm giác bảo vệ và an toàn, dần dần làm dịu sự cáu kỉnh của Tiểu Nam.

Nhưng vẫn rất ấm ức.

Nghĩ đến buổi sáng hạnh phúc vì được thay quần áo mới ra ngoài chơi với ba, cuối cùng lại là trò lừa đảo, bé rất không vui.

Bùi Thừa Duẫn dán vào trán bé cưng trong lòng, định thơm bé: "Ba sai rồi, sau này ba sẽ không vậy nữa, Sơ Sơ đừng khóc nữa, ba thơm thơm."

Tiểu Nam Sơ không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ hiện tại không muốn ba thơm, nhưng không thể tránh được nên muốn hất văng Bùi Thừa Duẫn ra.

Không ngờ đầu nhóc con cứng đến vậy, đập mạnh vào Bùi Thừa Duẫn khiến Bùi Thừa Duẫn choáng váng.

"Này... Con đánh ba thật hả."

"Hừ!"

Tiểu hồ ly khịt mũi, bé không thấy đau gì cả, còn muốn đánh thêm cái nữa.

(Pomato)

"Được rồi, con muốn đánh thì đánh đi." Bùi Thừa Duẫn cố nói với bé những lời có ích, "Sơ Sơ đừng tức giận, ba biết sai rồi."

Nước mắt vẫn chưa dứt hẳn, chóp mũi hồng hồng, Tiểu Nam Sơ mím môi: "... Thật, thật sao?"

Mặc dù không vui nhưng bé cũng không phải bé con khó dỗ, Bùi Thừa Duẫn vừa xin lỗi bé đã bắt đầu mềm lòng.

"Thật, buổi sáng là ba không đúng, không nên để Sơ Sơ một mình ở đó."

Bùi Thừa Duẫn giải thích với bé: "Nhưng bạn nhỏ nào lớn lên cũng phải đi học mẫu giáo hết, phải đến đó học những kiến thức cơ bản về cuộc sống và học cách hòa đồng với các bạn nhỏ khác... Sơ Sơ có thể ở đó một mình nguyên một ngày, đúng là một em bé tuyệt vời!"

Sau khi xin lỗi và giải thích xong, Bùi Thừa Duẫn nịnh: "Ba cũng không ngờ Sơ Sơ lại lợi hại như vậy, ba rất tự hào luôn. Hôm nay lúc tan học, cô giáo cũng khen Sơ Sơ mà? Nói Sơ Sơ rất ngoan, còn biết trò chuyện với các bạn nhỏ khác nữa. Sao lại có em bé lợi hại như Sơ Sơ của chúng ta vậy chứ, lại còn vừa đáng yêu vừa dũng cảm."

Làm gì có em bé ngây thơ đơn thuần nào có thể chống cự lại lời khen như thế.

Thầm nghĩ, mình đúng là lợi hại.

Vì vậy, để thể hiện mình rất lợi hại, bé cố gắng thu hồi nước mắt, mặc dù không nói gì nhưng từ biểu hiện của bé có thể thấy, ba Bùi nịnh hót cực kỳ có tác dụng.

Bùi Thừa Duẫn thừa thắng xông lên: "Vậy Sơ Sơ đáng yêu dũng cảm của chúng ta có thể tha thứ cho ba được không?"

Tiểu Nam Sơ không nói được, nhưng cũng không nói không được.

Nhìn chằm chằm Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác một hồi lâu, cuối cùng chỉ ôm chặt cổ Bùi Thừa Duẫn, bắt đầu lẩm bẩm.

Nhóc con nóng nảy cá tính tựa như đang nói: Còn xem biểu hiện hai ngươi.

Tối đó Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác thực sự biểu hiện tốt hơn, dẫn bé ra ngoài ăn bữa tối dành cho trẻ con và đồ chơi nhỏ.

Sau đó cho bé ngồi trong xe đẩy của trung tâm thương mại nửa tiếng, trước khi về nhà còn mua một cây kem.

Lúc về đến nhà, Tiểu Nam Sơ đã hết giận, hài lòng đi ngủ.

Nhưng bé không ngờ hôm sau vẫn phải đi mẫu giáo.