Nguyên Tắc Cưng Chiều Tiểu Hồ Ly

Chương 32

Edit+beta: Pomato.

Hai người lớn bị chọc cười, Bùi Thừa Duẫn nói: "Sơ Sơ, con không được gọi là Tiểu Tri, con phải gọi là anh chứ."

Tiểu Nam Sơ lập tức quay đầu về phía Bùi Thừa Duẫn, ba vừa nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem nào?

Để bé gọi thanh long là anh?

Tiểu Nam Sơ không phục hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì anh ấy lớn hơn con một tuổi, con là một bé ngoan lễ phép, nên con phải gọi là anh trai."

Tâm trạng đột nhiên không tốt lắm.

Nhưng hết cách, tuổi tác đã định, Đoạn Diệc Tri không thể nhỏ lại, cũng không thể lớn lên ngay lập tức.

Tiểu Nam Sơ mím môi, nhìn về phía Đoạn Diệc Tri: "Vâng ạ... Từ giờ trở đi, anh là anh trai."

Đoạn Diệc Tri không trả lời, nhưng nhìn biểu cảm của Tiểu Nam Sơ, có lẽ cậu bé cảm thấy thú vị nên nở nụ cười hiếm hoi.

Đoạn Gia Lương cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên thấy Đoạn Diệc Tri chủ động tới gần một bạn nhỏ khác.

Đoạn Diệc Tri đã từng đi học mầm non nên Đoạn Gia Lương chỉ cần đưa tới cổng còn cậu bé tự vào.

Tiểu hồ ly bảo bảo vẫn ngây thơ chưa hiểu chuyện, được ba lớn ôm vào.

Thấy bên trong rất nhiều bạn nhỏ và phụ huynh, bé còn tưởng tượng chỗ này nhất định rất thú vị, đây là lần đầu tiên bé thấy nhiều bạn nhỏ tới vậy.

(Pomato)

Bùi Thừa Duẫn tìm lớp bé, giáo viên đứng đợi ngay trước cửa, bên trong đã có khá nhiều bạn nhỏ.

Các bé đã tới trường được một tuần, cơ bản thích ứng được sinh hoạt ở mẫu giáo, đến gần cũng không nghe thấy có ai đang khóc.

"Chào cô giáo, chúng tôi hôm nay mới tới, thằng bé là Nam Sơ, tôi là ba của bé."

"Tôi biết rồi, hiệu trưởng đã nói với tôi từ trước."

Cô giáo rất xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, rất tự nhiên và có duyên.

Cô cầm tay Tiểu Nam Sơ và nói: "Chào con, sau chúng ta ở chung với nhau thật hòa thuận nhé."

Được cô giáo xinh đẹp nắm tay, Tiểu Nam Sơ không hề cảm thấy khó chịu, ngây ngốc đáp: "... Vâng ạ."

Bùi Thừa Duẫn thấy bé con không bài xích liền thả bé xuống đất, ngồi xổm xuống nói: "Ở trong đó có rất nhiều bạn nhỏ, Sơ Sơ có thấy không?"

Tiểu Nam Sơ gật gật đầu: "Vâng, thấy ạ!"

"Sơ Sơ có muốn vào đó chơi với các bạn và kết bạn cùng họ không?"

Tiểu Nam Sơ tiếp tục gật đầu: "Dạ, muốn ạ!"

"Vậy lát nữa Sơ Sơ vào đó phải nghe lời cô giáo, cô giáo sẽ dạy Sơ Sơ cách chơi cùng các bạn."

Tiểu Nam Sơ chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra có chỗ không ổn.

Ba nói những lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ ba không vào đó với bé sao?

Tiểu Nam Sơ đưa tay nắm chặt cổ áo Bùi Thừa Duẫn, bé con xuống tay không biết nặng nhẹ, lực tay mạnh đến nỗi Bùi Thừa Duẫn bị giật mình.

Hiện tại hắn hiểu được nỗi đau của sói đen mỗi lần bị nắm đuôi rồi.

Nhưng lúc mở miệng, vẫn là giọng nói ngọt ngào: "... Ba thì sao? Không chơi với, Sơ Sơ sao?"

Bùi Thừa Duẫn đã sớm nghĩ đến những câu này: "Ba cũng muốn nhưng chỉ có các bạn nhỏ mới có thể vào, còn ba không thể. Sơ Sơ nhìn xem, bên trong chỉ có các bạn nhỏ thôi đúng không?"

Tiểu Nam Sơ vốn bị lừa, nhưng lúc này đột nhiên trở nên thông minh, rất nhanh tỉnh táo lại, nói: "... Vậy Sơ Sơ, cũng không chơi, Sơ Sơ muốn, ở cùng với ba!"

Nhìn khuôn mặt bé cưng tràn ngập sự ỷ lại, Bùi Thừa Duẫn không đành lòng.

"Ba ở ngay bên ngoài chờ con, bé ngoan tự mình vào đi nào." Bùi Thừa Duẫn nói, "Ba muốn vào còn không thể vào đâu, con vào học xong về dạy lại cho ba có được không?"

Dỗ trẻ con không được tính là lừa gạt trẻ con, mỗi phụ huynh đều từng phải trải qua.

Mà bị lừa cũng là con đường mà mỗi đứa trẻ phải bước qua.

Nghe Bùi Thừa Duẫn nói vậy, Tiểu Nam Sơ tin ngay.

"Vậy, vậy cũng được!" Tiểu hồ ly bảo bảo ngây thơ nói, "Vậy ba, phải chờ con nha! Con học xong, sẽ nói cho ba!"

Tác giả có lời muốn nói: Sơ Sơ lật sổ ghi thù:

Ngày X tháng X năm X, ba lừa mình, mình không phục, mình muốn khóc.