Edit+beta: Pomato.
Nam Giác cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn mập thịt của Tiểu Nam Sơ, không nhịn được lấy tay chạm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn giống thạch núng na núng nính.
Bất cứ ai nhìn vào cũng đều nói một câu đáng yêu.
Bé con loài người đáng yêu quá đi.
Nam Giác đương nhiên là thích Tiểu Nam Sơ.
(POMATO)
Nhưng trước đó bé con không biết nói chuyện, không thể giao tiếp cùng bọn họ, cũng không thông minh lắm, cái gì cũng không học được.
Cho dù bọn họ cố gắng thế nào bé con cũng đều không ý thức được đây là nhà của bé, bọn họ là phụ huynh của bé.
Hiện tại bé con sẽ nói, sẽ gây rối, sẽ nũng nịu muốn ôm một cái tựa như một đứa trẻ bình thường. Tất cả hành vi của bọn họ đều được bé phản hồi, dĩ nhiên lại càng thích bé hơn.
Mà trẻ con loài người lại rất đáng yêu!
Ai có thể nhịn được không thơm?
Nam Giác không nhịn được, nhìn chằm chằm má Tiểu Nam Sơ một hồi lâu: “... Bé cưng, cho ba hôn một cái có được không?”
Tiểu hồ ly bảo bảo rất thoải mái, nếu có thể hiện ra chân thân nhất định sẽ thấy cái đuôi to của bé đang vẫy trái vẫy phải.
Bởi vậy đồng ý không chút do dự: “... Được nhoa!”
Nam Giác cúi đầu hôn một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sờ sờ giống thạch, hôn lên cảm giác cũng giống thạch.
Mềm mềm núng nính, đáng yêu, hôn cũng thích!
Thơm tiểu hồ ly bảo bảo xong, Nam Giác vừa lòng thỏa ý ôm bé con rời giường.
Mùa hạ đã gần kết thúc nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao.
Nam Giác cho Tiểu Nam Sơ thay bộ quần đùi áo ngắn tay màu xanh ngọc làm tôn lên làn da trắng của bé, không khác nào một cái bánh hấp nhỏ trắng trắng mịn mịn.
Nam Giác ôm bánh hấp nhỏ xuống lầu, hỏi bé: “Cục cưng, hôm nay con muốn chơi cái gì?”
Tiểu Nam Sơ nhanh chóng trả lời: “... Muốn ra ngoài chơi, ra ngoài chơi cơ!”
Bé muốn ra ngoài tìm cái đuôi, còn cả con tiểu thanh long đã đυ.ng trúng mình.
Bé rất nghiêm túc suy nghĩ, mình bị đυ.ng bay xuống nhân gian, một cái đuôi cũng không còn, số phận con tiểu thanh long kia chắc cũng không khác là bao.
Đợi khi tìm được con tiểu thanh long kia nhất định phải dạy cho nó một bài học.
Nam Giác nghe thấy ra ngoài không khỏi đau đầu.
Nhóc con này rất thích ra ngoài, mà mỗi lần vừa ra ngoài là chạy loạn xạ cả lên, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nam Giác nói: “Hôm nay không ra ngoài, chúng ta ở nhà chơi.”
“Nhà?”
Hồ ly nhỏ đương nhiên không có khái niệm “nhà”, ngôn ngữ nhân loại vẫn còn đang học dần dần.
“À, nhà chính là...”
Để thật sự hiểu được ý nghĩa mấy cái chữ Hán này của con người, đến cả hồ ly lớn cũng cảm thấy tốn sức, cho nên nhà không thể là nhà sao?
Cáo lớn cáo nhỏ đều bối rối, cuối cùng Nam Giác nói: “... Buổi chiều sẽ ra ngoài chơi, bây giờ chúng ta ăn sáng đã.”
Nếu buổi chiều Bùi Thừa Duẫn về, hắn sẽ đưa bé con đi dạo.
Nếu Bùi Thừa Duẫn không về, vậy sẽ để bảo mẫu đưa nhóc con ra ngoài.
Thân phận ở đây của Nam Giác khá đặc biệt, hôm qua còn leo lên cả hotsearch, dạo này không nên ra ngoài.
(Pomato)
Việc trở thành minh tinh đối với Nam Giác là chuyện ngoài ý muốn.
Ban đầu, anh cũng muốn trở thành thương nhân giống Bùi Thừa Duẫn. Đáng tiếc anh lại không có đầu óc buôn bán, làm cái gì mất cái đó, đầu tư cái gì thua thiệt cái đó.
Thế là anh trở thành người chống sét (1) của Bùi Thừa Duẫn, anh giẫm phải hố nào, Bùi Thừa Duẫn hoàn hảo né hố đó, cuối cùng Bùi Thừa Duẫn thành đại gia, mà anh lại mất cả chì lẫn chài.
(1) Chắc kiểu tấm chắn để người khác noi gương biết đường né ý.