“Giang Dật, lên giường đi.”
Trên giường, cổ áo ngủ của Hàn Xu nửa mở, lộ ra bầu ngực trắng như tuyết, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ngoắc ngón tay với người đàn ông ngủ trên mặt đất.
Người đàn ông mày kiếm mắt tinh, lạnh lùng nhìn cô một cái, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
“Anh có lên hay không? Không lên em sẽ tức giận đó.” Người đẹp trên giường gắt giọng.
Người đàn ông tên Giang Dật lạnh lùng nói: "Ngủ đi! Nửa đêm canh ba, cô lại muốn chơi trò gì!”
Hàn Xu không biết xấu hổ hỏi: "Wow! Sao anh biết em muốn chơi trò chơi?”
Giang Dật: “…”
Thấy Giang Dật dứt khoát không để ý tới mình, Hàn Xu xoay chuyển ánh mắt đen trắng rõ ràng, bắt đầu rêи ɾỉ.
"A~ Anh thật tuyệt, thật lợi hại~ Giang Dật, thật lớn, em chịu không nổi~ Ưm~"
Tiếng rên của Hàn Xu rất ngọt ngào, lại cố ý nhấn mạnh âm rung và âm mũi, tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển mềm mại, cực kỳ mê người, tuy rằng không phải cao giọng kêu to, nhưng tất cả mọi người ở trong đại viện, đêm khuya vốn yên tĩnh, nhất định có không ít người có thể nghe được.
"Con mẹ nó!" Giang Dật nghe xong mặt đỏ bừng, lập tức ngồi dậy, nhào lên giường lấy bàn tay to lớn che miệng cô lại.
Lòng bàn tay to thô ráp đột nhiên bị thứ gì đó ướŧ áŧ ấm áp lướt qua, Giang Dật ý thức được đó là đầu lưỡi của Hàn Xu, là Hàn Xu dùng đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay anh.
Tay giống như bị điện giật, cổ lại bị hai cánh tay trắng nõn ôm lấy.
“Giang Dật, đừng ngủ dưới đất nữa, trời lạnh rồi, cùng nhau ngủ trên giường đi.”
Giang Dật lúc này mới phát hiện có chút không thích hợp, vừa rồi anh quá mức lo lắng muốn che cái miệng nhỏ nhắn tác quái của cô lại, xông lên đã ghé vào trên người Hàn Xu, hiện tại toàn thân anh và thân thể của Hàn Xu gắt gao dán cùng một chỗ, cổ bị Hàn Xu ôm, hai chân Hàn Xu đều vắt ở trên thắt lưng của anh, tầm mắt hơi hạ xuống là có thể nhìn thấy hai bầu ngực trắng nõn no đủ đang nhẹ nhàng phập phồng của cô.
“Buông ra!”
“Anh lên giường ngủ, nếu không em sẽ kêu nữa, kêu đến mức toàn đại viện đều ngủ không được, ngày mai thanh danh của doanh trưởng Giang sẽ nổi khắp toàn quân, mãnh hổ một đêm bảy lần!"
Thấy Hàn Xu chơi xấu, Giang Dật tức giận đến mức trán nổi gân xanh.
Người phụ nữ chết tiệt này lúc trước xa cách anh, mỗi ngày đều không cho anh chút sắc mặt tốt nào, ngoại trừ lúc cần tiền mới có thể nói chuyện với anh, hôm nay sao lại giống như biến thành một người khác vậy.