Khi Anh Gặp Được Em

Chương 14

Cuối cùng Diệp Sơ Ảnh vẫn kéo lão Trần đến nhà hàng lẩu, lão Trần vừa mới thương lượng chuyện làm ăn với khách hàng xong, chỉ có thể lại lần nữa mặc vest cẩn thận múc thịt dê trong nồi: "Đồng nghiệp cũ của anh nói bạn cùng phòng của em là người tốt hiếm thấy khó tìm, gần đây chắc anh ta chăm sóc em rất tốt nhỉ?"

Diệp Sơ Ảnh cảm thấy bàn tay cầm đũa run rẩy, nghiến răng nói: "Cũng ổn, ít nhất bây giờ anh ta vẫn còn sống, sau này thì không chắc."

"Hả?" Lão Trần hơi khó hiểu, "Là sao?"

"Nếu mà lại chọc em, thì em chém anh ta luôn!" Diệp Sơ Ảnh dùng đũa hung hăng khua khoắng, "Em nói nè lão Trần, nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn không có mắt nhìn người, hỏi anh ta ổn không hả, em sắp bị tên đó tra tấn đến chết rồi!"

Lão Trần mỉm cười: "Như vậy cũng là đang mài giữa em. Anh ta mà tốt với em quá thì anh mới sợ người ta có ý đồ gì với em đó."

Diệp Sơ Ảnh nản lòng: "Không biết là mài giũa hay là trắc trở nữa. À, đúng rồi lão Trần, anh đã từng yêu chưa?

Lão Trần kẹp một miếng thịt bò vào bát Diệp Sơ Ảnh: "Nói cái gì vậy, ăn thịt ăn thịt."

"Rốt cuộc là có hay không?" Diệp Sơ Ảnh từng bước từng bước tiến lên.

Mặt lão Trần hơi đỏ: "Không... Không có."

"Trời ạ." Diệp Sơ Ảnh chết lặng, "Người đàn ông vừa giàu vừa đẹp trai như anh mà chưa từng yêu? Không thể tin nổi. Vậy anh có thích cô gái nào không? A, không lẽ, không lẽ... Ô thì ra là thế! Anh là! Anh là..."

"Anh không phải!" Lão Trần gần từng chữ, cắt ngang từ tiếng Anh mà Diệp Sơ Ảnh sắp buột miệng thốt ra.

Diệp Sơ Ảnh nghi ngờ nhìn anh ấy: "Không phải thật sao?"

Lão Trần cúi đầu tiếp tục thêm đồ ăn, tránh ánh mắt Diệp Sơ Ảnh: "Anh có thích một cô gái."

"Vậy sao còn chưa bên nhau đi?"

"Nếu thích mà có thể ở bên nhau, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?" Lão Trần cười nói.

"Nhưng anh là lão Trần mà," Diệp Sơ Ảnh vung tay, "Còn trẻ đã có tiền, đẹp trai nho nhã, thiên chi kiêu tử lái BMW nói chuyện với khách hàng, đi ăn lẩu còn mặc vest. Cô gái nào mà không thích chứ?

"Cô gái ấy bây giờ chỉ có sự nghiệp, anh muốn chờ một chút." Giọng điệu lão Trần có hơi buồn bã.

"Vậy em hỏi anh, lão Trần," Diệp Sơ Ảnh cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, "Anh nghĩ con trai và con gái ở tuổi thanh xuân hay bỏ lỡ nhau là vì lý do gì?"

"Không phải đã nói là anh chưa từng yêu sao? Anh nói không chuẩn đâu." Lão Trần nhíu mày nghĩ: "Anh nghĩ có lẽ là vì cả hai đều cảm thấy đối phương tốt, nhưng đều nghĩ theo quan điểm riêng của mình mà không phải từ góc nhìn của người kia?"

Diệp Sơ Ảnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Lão Trần rất có lý, vậy mà nói chưa từng yêu, xạo xạo phải không?"

"Trong sách nói." Lão Trần cười lúng túng.

"Ừm, cho nên vẫn phải tra thêm tư liệu rồi." Diệp Sơ Ảnh bĩu môi bất lực, xem ra thứ bảy ngày mai đã định sẵn phải làm việc.

"Không tin nổi là hai mươi tuổi đầu rồi mà mình vẫn phải đọc loại tiểu thuyết này!" Diệp Sơ Ảnh phàn nàn cái gọi là tra tư liệu cuối cùng lại biến thành đọc tiểu thuyết cả một buổi sáng, trong khi ngoài miệng tỏ vẻ bất mãn, lúc đọc sách miệng lại cười vui vẻ, khi thì thở dài oán giận.

Cô duỗi người đứng dậy đi vệ sinh mới phát hiện Hạ Vũ vẫn còn ở bên trong. Từ sáng sớm anh đã bá chiếm cái nhà vệ sinh cả tiếng đồng hồ, Diệp Sơ Ảnh ba lần đi vệ sinh thất bại, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đá mạnh vào cửa: "Anh táo bón đấy à!"

Cô chỉ muốn trút giận, kết quả là cánh cửa hoàn toàn không đóng chặt, cô đá một phát đã mở ra.

"A!" Diệp Sơ Ảnh vội vàng che mắt lại.

"Cái người thần kinh này!" Hạ Vũ chửi ầm lên.

"Hả?" Diệp Sơ Ảnh nhìn qua ngón tay, Hạ Vũ đang đứng đó, lần đầu tiên mặc áo sơ mi trắng, trên người có mùi nước hoa thoang thoảng, cầm một lọ sáp chải tóc, trừng mắt nhìn người đối diện.

"Ồ. Thầy giáo hôm nay đi hẹn hò sao, là hẹn hò đúng không?" Diệp Sơ Ảnh nghiêng người ngửi ngửi: "Mùi nước hoa này, tsk, quá da^ʍ..."

Hạ Vũ đẩy cô ra ngoài: "Nghĩ nhiều rồi. Một người bạn cũ đến Bắc Kinh nên đi gặp mặt. Còn nữa, ai là thầy giáo cô chứ? Đừng có lôi kéo làm quen, kế hoạch đã viết xong chưa?"

"Ồ?" Diệp Sơ Ảnh bị đẩy ra, lập tức lại nghiêng người vào, nụ cười trở nên ái muội, "Là con gái sao?"

Hạ Vũ phớt lờ cô.

Nụ cười Diệp Sơ Ảnh càng thêm ái muội: "Hay là con trai?"

Hạ Vũ bất lực, trừng mắt nhìn cô: "Là con gái!"

"Quao quao quao, cô gái nào mà khiến anh ăn diện dữ vậy ta!" Trái tim buôn chuyện của Diệp Sơ Ảnh lại được sinh ra.

"Liên quan gì đến cô? Tránh ra, tôi muốn ra ngoài."

"Thần thần bí bí." Diệp Sơ Ảnh bĩu môi, "Thứ hai đến văn phòng hỏi là biết thôi."