“Các cậu...” Giang Hải Triều bị kẹp ở giữa hai người.
Hai người đàn ông cao lớn, đứng một trái một phải, khiến Giang Hải Triều có ảo giác giây tiếp theo sẽ bị bọn họ kéo đi mất.
Trời ơi, thật là khó xử*.
(Nguyên văn "左右为男": tác giả chơi chữ, câu gốc là 左右为难 nghĩa là thế khó xử. Từ 男 (Nam) và từ 难 (Khó) đều có phiên âm là nán)
Mọi người đi theo tổ đạo diễn đến trại nuôi heo định mệnh.
Trại nuôi heo không tệ như Giang Hải Triều tưởng tượng, khu vực rộng rãi, hàng rào cao nửa người uốn lượn dọc theo sườn đồi xuống, bao quanh một khoảng đất trống giữa rừng núi.
Non xanh nước biếc, hoàn cảnh cũng không tồi.
Giang Hải Triều đếm sơ, có khoảng mười chú heo, đều là những chú heo sữa trắng trẻo mập mạp.
Nhìn, lại có chút đáng yêu.
Mà tất cả những điều này, là nhờ vào vị “Kim chủ ba ba” đằng sau sẵn sàng chịu bỏ tiền để cải thiện môi trường của chương trình.
Phải biết, trước đây các khách mời gặp hoàn cảnh thảm hại.
Đạo diễn liếc nhìn ống kính, chỉ mong vị tài trợ phía sau màn kia sẽ không đột ngột trở mặt.
Nhưng rồi ông lại thấy Hạng Tư Minh bám sát theo Giang Hải Triều, còn Tùy Vận Thành nhìn chằm chằm Giang Hải Triều như một con sói đang nhìn con mồi.
Bên cạnh đó, Giang Hải Triều với vẻ mặt nghiêm túc mà đi nghiên cứu heo sữa.
Anh đứng bên hàng rào nhìn heo, nhưng những người bên hàng rào lại nhìn anh.
Sự chú ý của Giang Hải Triều nhanh chóng bị chú heo con đang ngáy này thu hút, anh ngẩng đầu lên, nói với đạo diễn: “Có thể tự chọn heo được không?”
Trời ơi, đạo diễn thầm thở dài, Giang Hải Triều này đúng là người vô tư đến nực cười.
Đạo diễn cầm loa nhỏ lên, bắt đầu giải thích luật: “Khách mời có thể tự nhận nuôi một chú heo, sau khi chương trình kết thúc, ai nuôi heo khỏe nhất sẽ có phần thưởng đặc biệt.”
“Ờm— ” Giang Hải Triều cúi xuống, cẩn thận lựa chọn, điệu bộ đó, quả thật đối với việc chọn bạn trai còn nghiêm túc hơn.
“Con đó đi.” Giang Hải Triều chỉ vào một chú heo con đang nằm ngủ trong đống cỏ, trên lưng heo con có một vòng hoa văn màu đen, rất dễ nhận ra.
“Còn khá nhẹ.” Giang Hải Triều bồng chú heo con lên, vỗ vỗ đầu nó: “Chính nó.”
Tùy Vận Thành nhìn chú heo con đang nằm gọn trong cánh tay Giang Hải Triều: “Chọn được chưa?”
“Ừ.” Giang Hải Triều không hiểu lắm.
Vì sao, anh lại có thể từ trong ánh mắt Tùy Vận Thành nhìn ra một tia, ghen tị ư?
Ghen tị với heo à?
Anh ta có cảm thấy bản thân hơi bất thường không?
Tuy nhiên ngu ngốc cũng có thể lây sang. Hạng Tư Minh đã hỏi luôn: “Tại sao?”
Hả?
Hạng Tư Minh: “Sao lại chọn con này?”
Giang Hải Triều: “...”
“Bởi vì” Giang Hải Triều nói: “Nó ngoan.”
Giang Hải Triều tiếp tục đâm thêm nhát dao: “Tôi thích ngoan.”
…
Ngay từ đầu, Giang Hải Triều vẫn không biết ý "Đại viện phòng xa hoa" nghĩa là gì, cũng không biết cái giường chung rộng hơn mười mét kia là có nghĩa như thế nào.
Cho tới bây giờ, trong phòng còn có hai vị tiền nhiệm của anh.
Quả thực là đàn ông càng thêm đàn ông.
Đạo diễn nhíu chặt lông mày, "Là như vậy, ban đầu chương trình chúng tôi sắp xếp chính là, tất cả các khách quý đều vào ở căn phòng xa hoa kia, chuyện này, chuyện này chúng tôi cũng không nghĩ tới."
"Không nghĩ tới cái gì." Giang Hải Triều lạnh lùng nói, "Không nghĩ tới bạn trai cũ của tôi lại nhiều như vậy?"
Anh nói: "Vẫn là không nghĩ tới tập thể bọn họ phát điên, chạy về quê nuôi heo?
Đạo diễn nghẹn ngào, thử thăm dò nói, "Nếu không, chúng tôi sắp xếp cho cậu ở căn phòng khác?"
Nhưng nếu như vậy, quy tắc của chương trình chỉ là thùng rỗng kêu to, cũng vi phạm nguyên tắc làm việc của Giang Hải Triều.
Giang Hải Triều không nói gì, mặt buồn bã trở về phòng.
Anh ôm cánh tay, đứng ở trước cái giường chung rộng hơn mười mét. Tùy Vận Thành không giống Hạng Tư Minh dễ đối phó như vậy, vừa lên đã không chút khách khí chiếm vị trí bên cạnh Giang Hải Triều.
Nói cách khác, Tùy Vận Thành nghiêng đầu, khoát tay, liền có thể chạm tới Giang Hải Triều.
Không được, không thể để cho tình thế phát triển theo hướng xấu như vậy được.
Giang Hải Triều hết sức chuyên tâm suy nghĩ đối sách, không hề có chút phát giác phía sau lưng đang có người chậm rãi đến gần.
Tùy Vận Thành không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau anh. Vì mới tắm xong, trên người Tùy Vận Thành toả ra mùi xà phòng nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ.
So với trước mặt người khác ngông cuồng, vị thái tử gia không dễ chọc này hiện giờ lại có một chút không khí vẻ đời thường hơn.
"Nhìn cái gì vậy," Tùy Vận Thành thanh âm đột nhiên vang bên tai, "Vẫn chưa ngủ?"
Giang Hải Triều: "Chưa, Hạng Tư Minh còn đang tắm?"
"Ai biết." Tùy Vận Thành hiển nhiên không muốn nhắc tới những người khác, xoay người ngồi ở bên giường, hai tay chống mép giường, đường nét cánh tay thấp thoáng hấp dẫn.
Không thể không nói, dáng người Tùy Vận Thành cực đẹp, đường nét rõ ràng cũng không khoa trương, phía dưới lớp áo ngủ mỏng là cơ bụng như ẩn như hiện.
Cho nên, đến bây giờ Tùy Vận Thành vẫn không thể hiểu được, lúc trước vì cái gì Giang Hải Triều lại muốn bỏ mặc mình, ở cùng chỗ với một tiểu bạch kiểm.
Còn là một tiểu bạch kiểm mạnh miệng mặt lạnh.