“Thôi được rồi, khỏi cần đi bệnh viện nữa.” Trong xe, Giang Hải Triều đắp túi chùm đá, bây giờ đi đâu cũng bị một đám tay săn ảnh đi theo, nếu lúc này lại bị chụp khi vào bệnh viện, còn không biết sẽ bị đồn thổi ra sao.
Giang Hải Triều: “Trời cũng không còn sớm, hai người tan làm về nhà đi.” Hai người này ồn ào cả ngày bên tai anh, Giang Hải Triều thực sự muốn yên tĩnh.
Xe dừng lại ở bên đường, trợ lý nhỏ bị Giang Hải Triều đuổi về nhà, Vương Lâm cũng vội vã chạy đến công ty để đàm phán với ban lãnh đạo.
Giang Hải Triều dựa vào ghế, thở dài nhẹ nhõm. Anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt đang nóng rát.
Sau khi thoa thuốc, mắt anh vẫn đỏ au, nhưng cũng may là đã đỡ đau hơn.
Tài xế lo lắng nhìn xung quanh, thận trọng nói: “Ông chủ, hay là tôi đưa ngài về nhà.”
Giang Hải Triều vẫy tay: “Để tôi yên.” Nói rồi, Giang Hải Triều bước xuống xe, ngồi một mình hóng gió bên đường.
Nhìn người đang ngồi cô độc trong gió lạnh, đôi mắt ửng đỏ rũ xuống, tài xế cũng không khỏi thở dài.
Vốn dĩ Giang Hải Triều sinh ra với gương mặt dễ dàng quyến rũ lòng người, giờ thêm vẻ sầu não, cho dù biết anh là công tử phong lưu, tài xế cũng không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.
Không thể làm gì khác, tam quan phụ thuộc vào nhan sắc mà.
“Ông chủ, ngài đừng buồn nữa, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
Giang Hải Triều chống cằm, uể oải nói: “Ừm, giá mà biết trước như vậy…”
“Đúng rồi!” Tài xế đấm mạnh vào vô lăng: “Giá mà ngài không quen với những người đó, ai biết được chuyện lần này là do người nào không có mắt mà tiết lộ chứ, lúc trước bọn họ ai nấy đều là vội vàng muốn lên xe của ngài!!”
Giang Hải Triều ho khan, anh buồn bã nói: “Giá mà hôm nay gọi lẩu nước trong thôi.”
Gió lạnh thổi qua, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Giang Hải Triều ở bên đường hóng gió một lúc, mắt đỡ rát hơn: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi.”
——
Lúc ra khỏi công ty, Vương Lâm trông có vẻ mệt mỏi.
Bây giờ ban lãnh đạo trực tiếp chơi trò mất tích, cô tìm không ra ai để thương lượng.
“Trời ơi.” Vương Lâm biết, trong thời điểm này không ai muốn liên can đến Giang Hải Triều cả: “Lòng người dễ thay đổi.”
Cô còn chưa thở dài xong, thì điện thoại reo lên.
Tiếp đó, email của Vương Lâm, tin nhắn, Wechat giống như đã hẹn trước, ting ting vang lên không ngừng.
“Xin chào?” Vương Lâm nhấc máy, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, không khỏi hít sâu một hơi.
“Hứa... Hứa đạo?” Lão đại Hứa Mặc Bạch! Vương Lâm một lúc nói không ra lời.
Là một trong những người bạn trai cũ của Giang Hải Triều, Hứa Mặc Bạch coi như là người sáng suốt nhất.
Sau khi chia tay Giang Hải Triều, vị đạo diễn Hứa này gần như không còn quan tâm đến mạng sống nữa mà chỉ còn đắm chìm hoàn toàn vào thế giới điện ảnh.
Anh ta không có tiếc mạng sống của mình, thậm chí còn đối xử tàn nhẫn với các diễn viên dưới trướng, nổi tiếng là người khó gần trong giới giải trí.
Chỉ trong vài năm, Hứa Mặc Bạch đã đứng vững trong làng phim ảnh trong nước, thật đáng khâm phục.
Ngày nay, Hứa Mặc Bạch đã là đạo diễn lớn được ngàn vạn người chú ý, vô số người vội vàng muốn nịnh bợ anh ta, có nói là được cả danh và lợi.
Vậy mà một người như thế vậy, lại làm sao có thể gọi điện thoại lúc giữa đêm khuya thế này chỉ để tìm Giang Hải Triều?
Vương Lâm suy đoán, chẳng lẽ Giang Hải Triều còn nợ anh ta tiền?
“Giang Hải Triều bây giờ thế nào?”
Chưa kịp Vương Lâm trả lời, Hứa Mặc Bạch lại hơi nâng giọng: “Có phải anh ta” Hứa Mặc Bạch dừng lại một chút: “Đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vương Lâm: “Hả?“
Bị lẩu cay làm cho đau mắt thì có được tính không?
“Ngày mai, tôi đợi anh ta ở phòng bao Thủy Nguyệt Loan.” Hứa Mặc Bạch nói xong, lại hạ giọng mà thở dài.
Vương Lâm thoáng nghe thấy Hứa Mặc Bạch lẩm bẩm: “Con mẹ nó mình thật đúng là khốn nạn.”
Nhìn điện thoại cúp máy một cách khó hiểu, Vương Lâm sững sờ một lúc.
Sau đó, trong lòng cô có chút mách bảo, thấp thỏm mà mở Weibo lên.
Nhìn thấy Giang Hải Triều lại leo lên top hot search, Vương Lâm hít sâu một hơi
Khá lắm, cô chỉ không trông chừng anh có vài tiếng đồng hồ, Giang Hải Triều lại gây ra chuyện rắc rối nữa rồi.
#Giang Hải Triều giữa đêm ngồi khóc bên đường#
Khóe miệng Vương Lâm giật giật mà nhấn vào hot search, khóc ư? Dựa theo tính cách Giang Hải Triều, sợ là lúc này anh đã vô tâm vô phế mà lăn ra ngủ say rồi.
Còn ngồi bên đường giữa đêm khuya? Trông có vẻ u sầu?
Vương Lâm càng đọc càng không sợ hãi, cho dù ảnh có độ phân giải cao cũng không thể che được đôi mắt quyến rũ tuyệt trần của Giang Hải Triều.
Trong đó có một bức, Giang Hải Triều chống cằm ngồi bên đường, đôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt vốn ngây thơ lại có thêm chút u buồn.
Bức ảnh kia còn gây sốc hơn, lúc Vương Lâm và trợ lý nhỏ đỡ Giang Hải Triều ra khỏi quán lẩu, đã bị chụp lại.
Trong ảnh, Giang Hải Triều nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ thẫm ươn ướt, vừa lúc một giọt nước mắt lăn dài trên má, rớt xuống áo.
Trong bóng đêm mờ ảo, người trong ảnh giống như bó hoa hồng sắp tàn, toát lên vẻ suy sụp khó tả.
Quả thật là điềm đáng yêu đến mức giống trong sách giáo khoa miêu tả.
“Wow, trong một giây đã phá vỡ lớp phòng vệ rồi, quả thật người đẹp rơi lệ vẫn khiến trái tim tôi mềm lòng!”
“Mặc dù, Giang Hải Triều khóc thật đẹp, nhưng do tôi quá mềm lòng hay sao? Lại đi đau lòng cho một tên đàn ông cặn bã?”
“Ai đến đánh tôi tỉnh đi, anh ta là tên đàn ông cặn bã mà ahhhhh, tại sao tôi lại khóc?”
“Đ.m, Giang Hải Triều lại dùng mặt để gϊếŧ người rồi!”