Trong sáng và du͙© vọиɠ đều được cân bằng hoàn hảo trên người Giang Hải Triều.
Anh giống như một chiếc ly thủy tinh được chế tạo khéo léo, khiến người ta yêu thích đến nỗi không muốn buông tay ra, nhưng lại không khỏi muốn đập vỡ một cách tàn nhẫn, ngắm nhìn vẻ đẹp bị loảng xoảng sau khi bị vỡ nát ra.
Đối với sự hoàn hảo được chế tác tỉ mỉ, với vẻ đẹp mong manh lại càng thêm nhϊếp nhân tâm phách* hơn.
(*Nhϊếp nhân tâm phách – 摄人心魄: Mô tả những điều đẹp đẽ đến mức khiến người nhìn đánh mất chính mình.)
Một cảm xúc mạnh mẽ hơn cả mong muốn bảo vệ, đó là mong muốn được phá hủy.
Yêu anh, nhưng cũng muốn phá vỡ anh, hòa tan anh vào trong máu thịt mình.
“Này.” Vương Lâm giơ tay lên, che lại đôi mắt đang mở lớn của trợ lý nhỏ lại: “Nhìn lung tung cái gì thế?”
Trợ lý nhỏ mới lấy lại tinh thần, vội quay lưng lại mà hoảng hốt xin lỗi.
Giang Hải Triều kéo áo choàng lại, rất thân thiện vỗ đầu trợ lý nhỏ, hạ giọng mà cười nói: “Không sao đâu.”
Trợ lý nhỏ ấp úng nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau hai người, cố gắng hít thở sâu để lấy lại nhịp tim đang đập dồn dập.
Thảo nào fan của Giang Hải Triều thường nói anh gϊếŧ người bằng khuôn mặt, thử hỏi xem nếu bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thì ai có thể cưỡng lại được chứ?
Không lạ gì mà nhiều người đã ngã vào vòng tay Giang Hải Triều như vậy... Trợ lý nhỏ thì thầm.
Giang Hải Triều vô tình quyến rũ người khác mà không hề hay biết, cũng chẳng hay biết trợ lý nhỏ ở sau lưng đã đỏ bừng mặt. Anh khoanh tay, đi thong thả theo sau Vương Lâm vào phòng làm việc.
“Bộ phận quan hệ công chúng đã cố hết sức rồi, nhưng…” Vương Lâm có chút đau đầu mà nhìn cái người đang ngồi dựa trên ghế sofa, chuyện lần này Giang Hải Triều thật sự không thể xem là vô tội, bởi vì, những tin đồn tình cảm do các tay săn ảnh tung ra đều là sự thật.
Đúng thực là trong nửa năm nay Giang Hải Triều đã thay một đám bạn trai, từ các chàng trai đẹp nhất trường đại học danh tiếng đến diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí.
Tốc độ liên tục không chừa chút kẽ hở này, khiến bất cứ ai cũng khó chấp nhận.
Nhưng mỗi một lần, Giang Hải Triều đều nói đã gặp phải người mình thực sự thích, tuy nhiên thời gian mà anh nói “Rất thích” kia, thì lâu nhất cũng chỉ được một tháng.
Không tới một tháng, Giang Hải Triều sẽ nói “Chán rồi”, thì người bên cạnh anh cũng sẽ thay đổi.
Cặn bã đến mức rõ ràng.
Đối với kiểu người trời sinh đã cặn bã như Giang Hải Triều, Vương Lâm cũng bó tay với anh, chỉ có thể cố gắng giúp anh che giấu.
Nhưng chung quy thì giấy cũng không gói được lửa.
Giang Hải Triều vừa buông thả vừa ham chơi, đi qua giữa rừng hoa vạn đoá*, thì cuối cùng cũng bị lật xe.
(*Câu đầy đủ là 万花丛中过,片叶不沾身: Đi qua giữa rừng hoa vạn đóa, lá một phiến cũng không chạm vào người, ý chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả)
“Chậc, chẳng phải chỉ là quen thêm vài người bạn trai thôi sao.” Đuôi mắt Giang Hải Triều hơi rũ xuống, lông mi vừa dày vừa dài, làm lộ ra cảm giác vô hại như động vật nhỏ.
Trong suy nghĩ của Giang Hải Triều, chuyện tình cảm chỉ cần anh tình tôi nguyện, hợp thì nói chuyện, không hợp thì tan, cớ sao lại cho là cặn bã?
“Đừng có quên” Vương Lâm gõ gõ bàn, vẻ mặt bất lực: “Bây giờ cậu là người của công chúng, mọi lời nói và cử chỉ đều nằm dưới tầm mắt của công chúng.”
Khi Giang Hải Triều chơi chán rồi thì đổi, với hành động thay đổi liên tục như vậy, không chỉ xúc phạm đến giới hạn đạo đức của công chúng, mà cũng đã trực tiếp ném vỡ đi hào quang ảnh đế của anh.
Những thành tựu trong sự nghiệp diễn xuất của anh, mọi công sức bỏ ra để diễn xuất, tất cả đều bị ảnh hưởng bởi scandal lần này.
Nói thật ra, bây giờ trong mắt người qua đường, Giang Hải Triều chỉ là một tên đàn ông cặn bã nhưng lại có kỹ năng diễn xuất tốt một chút.
Một hot search bôi nhọ, với một thông tin tiêu cực, cũng có thể trở thành vết nhơ trong sự nghiệp diễn xuất của Giang Hải Triều.
Giang Hải Triều chống cằm, chớp mắt: “Vậy thì cũng hết cách.”
Anh xoa mặt, ngáp một cái: “Vậy tôi quay về Vân Nam bán nấm thôi.”
Vương Lâm bị anh chọc tức đến nỗi đau đầu, quay sang đàm phán với ban lãnh đạo công ty.
Trợ lý nhỏ nhìn vẻ mặt không màng tới chuyện gì của Giang Hải Triều, rồi lại nhìn Vương Lâm nhíu chặt mày như có thể kẹp chết ruồi, lúng túng mà đứng ở giữa hai người.
“À, ông chủ, anh thực sự sẽ…” Trợ lý nhỏ không dám nhìn Giang Hải Triều, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn gần như trong suốt của Giang Hải Triều, nhìn cổ tay xinh đẹp khi lắc lư, xoay điện thoại chơi.
“Cậu còn chưa biết đấy” Giang Hải Triều cười nói: “Ở Vân Nam của chúng tôi, nếu may mắn kiếm được hàng tươi ngon, thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy——.”
“Giang Hải Triều” Vương Lâm cắt ngang câu chuyện hoang đường của Giang Hải Triều: “Bên công ty có thể sẽ không gia hạn hợp đồng với chúng ta nữa.”
“Hả?” Trợ lý nhỏ hoảng hốt, phải biết rằng cậu ấy mới vào làm được vài ngày, nay đã phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”