Sáng sớm hôm sau, Tống Niên đưa Tống Ngọc Noãn lên huyện thành.
Bởi vì Tống Niên còn phải đi làm nên mới sáu giờ là hai chú cháu đã phải xuất phát rồi, mất nửa tiếng đồng hồ mới đến được huyện thành.
Đi được nửa đường, Tống Niên vội vàng kêu lên: "Tiểu Noãn, xuống đi cháu."
Tống Ngọc Noãn đã nhảy xuống từ sớm.
Hai người họ đứng ở ven con đường lộ, ở một ngã tư đường.
Có ba chiếc ô tô màu đen từ con đường bên trái lao tới, phóng nhanh về phía huyện thành.
Dù nhìn thấy bên đường có người dân đang đứng nên chiếc ô tô đã cố ý giảm tốc độ, những hai chú cháu vẫn ăn một miệng một đầu đầy bụi.
Cũng may là Tống Ngọc Noãn đã kịp thời che miệng mình lại, Tống Niệm còn khoe khoang: "Tiểu Noãn, chiếc xe đó đến từ Bắc Đô đấy. Ghê thật, nghe nói là xe đó đi qua đường cái thì không cần phải nhìn đèn giao thông luôn."
"Trâu bò thế cơ á, vậy tại sao bọn họ lại đến đây?"
Tống Niên chỉ vào ngọn núi xa xa ở bên trái, nơi khá là mờ mịt dưới ánh bình minh, nhỏ giọng nói: “Nơi đây có căn cứ bay thử nghiệm Nam Sơn thuộc Bộ chỉ huy Long Hàng của Bắc Đô, còn có người đứng canh gác nữa. Đa phần người bình thường đều sẽ không biết gì về nó hết, cũng không thể tùy tiện đề cập đến nó. Cháu cũng đừng nói với mấy người trong thôn đấy.”
Tống Ngọc Noãn nghi ngờ mà nhìn người chú luôn mơ ước được làm cán bộ của mình: "Nếu chuyện này được bảo mật thì làm sao chú biết được thế?"
Tống Niên đắc ý nói: "Chú đã từng tới đó rồi."
Tống Ngọc Noãn khen ngợi: "Chú út à, chú lợi hại thật đấy."
Hai người lại lên xe đạp đi tiếp.
Thật ra Tống Niên có chút chột dạ. Chú ta làm gì mà đi được đến đó chơ chứ, chỉ là mua đông năm ngoái, chú ta được giao nhiệm vụ đưa bàn làm việc đến căn cứ đó, cũng chỉ là đưa đến văn phòng đối ngoại của căn cứ được đặt ở huyện thành thôi.
Các nhân viên trong văn phòng đều mặc đồng phục, ai cũng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, khiến người ta nhìn thấy mà sinh ra sợ hãi, nào dám hỏi thăm bậy bạ cơ chứ. Mấy chuyện chú ta vừa kể cũng đều là nghe đồng nghiệp khoe khoang nên mới biết.
Chú ta cũng không biết mấy chiếc xe đó, đều là nói bừa cả, cũng may là Tiểu Noãn không hỏi gì, chứ không kiểu gì cũng lòi ra cho coi.
Có điều, con đường kia quả thật là dẫn đến căn cứ bay thử nghiệm.
Tống Ngọc Noãn không tin những gì chú út của cô nói, nhưng cô tin rằng mấy chiếc xe đó là từ Bắc Đô đến. Chiếc xe ở giữa chính là Zh001, một chiếc Hunter thế hệ thứ ba được sản xuất tại Tô Châu, có thể coi là mẫu xe hàng đầu trong thập niên 80 rồi.
Ngay cả kính cũng có khả năng chống đạn luôn.
Thậm chí nhiều thập kỷ sau, nó vẫn sẽ là mẫu xe tùy chỉnh dành riêng cho các ông lớn.
Đừng hỏi tại sao Tống Ngọc Noãn lại biết, cái cần hỏi là tại sao cô được thừa kế hàng trăm triệu đô la nhưng đều không đến tay kìa. Nghĩ đến chuyện kiếp trước, Tống Ngọc Noãn đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Lúc này, ba chiếc xe ô tô kia đã biến mất từ lâu.
Tống Niên đạp xe rất nhanh, chú ta lo là nếu đến muộn thì sẽ bị đuổi việc mất, thế nên cũng không đi vòng qua ổ gà và mấy cục đá nên đường mà cứ thế lao phăng phăng, làm Tống Ngọc Noãn tưởng mình đang chơi trên tấm bạt lò xo nữa chứ.
Buồn bã gì cũng bị cơn xốc nảy này thổi bay hết rồi.
Sau chặng đường gập ghềnh, cuối cùng hai người họ cũng đến được chỗ đăng ký của nhà máy sản xuất thiết bị điện tử ở trung tâm huyện thành.
Tống Ngọc Noãn nhảy xuống khỏi xe đạp, có chút tò mò mà nhìn xung quanh.
Các tuyến đường chính trong huyện đều là đường xi măng cả.
Hai bên đường có mấy cái cột điện, dây điện treo lơ lửng ở trên trời chẳng khác gì mạng nhện, nghe nói đây là biểu tượng của sự hiện đại hóa đô thị.
Có rất ít ô tô, chủ yếu là xe đạp.
Ngoài ra còn có mấy người dân nông thôn đang khua xe bò, xe la nữa.
Hai bên đường là các cửa hàng bách hóa, tiệm cơm quốc doanh, thậm chí còn có cả các cửa hàng bán báo, tạp chí, tem...
Hơi thở của thập niên 80 cứ thế mà ập vào mặt cô.
Có cảm giác như đang xem những bức ảnh cũ.
Lúc này, trước cổng văn phòng đăng ký của nhà máy điện tử đã có một hàng thật dài những người đang muốn tìm việc làm.
Hiện giờ rất khó để tìm được công việc, hầu hết các nhà máy đều không còn tuyển công nhân nữa, chứ đừng nói đến chuyện tuyển người công khai như thế này.
Cô đoán nhiều khi mới sáu giờ sáng mà đã có người đến xếp hàng rồi ấy chứ.
Tống Ngọc Noãn bảo chú út cứ đi làm đi, một mình cô đi vào là được rồi...