Chương 6
Tống Đình mở to mắt: "Tại sao?"
Bà cụ Tống trừng mắt nhìn con gái: “Con là cô út của con bé, cũng đã giặt quần áo cho Tư Kỳ mà chưa từng giặt quần áo cho Tiểu Noãn còn gì. Còn không nhanh bù đắp cho con béđi.”
Tống Đình giậm chân, cái quỷ này mà còn phải bù đắp nữa hả?
Thế chẳng phải là cô ấy phải làm việc gấp đôi hay sao?
Nhưng ngay sau đó, Tống Đình đã choáng váng hết cả người.
[Cô út vừa xinh đẹp mà hát cũng hay nữa, đáng tiếc là lại bị người ta cho uống thuốc câm, rồi còn bị gài bẫy gả cho một tên không ra gì. Hình như sau này còn bị Lâm Giai đánh gãy chân, cho đến lúc chết vẫn không biết được là ai đã hại mình.]
[Cả nhà họ Tống này là những nhân vật phản diện xuất hiện ở giai đoạn đầu, bị Lâm Tình một phát xử lý sạch sẽ, ngay cả chú hai và chú út cũng không thoát được. Đúng là một phát quét nguyên cả ổ!]
Trước mắt bà cụ Tống tối sầm đi, cả người lảo đảo như sắp ngã.
Tống Ngọc Noãn vội vàng đặt cục bông trắng xuống, chạy qua đỡ bà cụ.
Bà cụ Tống có thân hình rắn chắc, rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Cố chịu đựng sự sợ hãi và phẫn nộ đang cuộn trào, bà cụ từ ái vỗ nhẹ vào tay Tống Ngọc Noãn: “Cháu gái ngoan của bà, bà không sao đâu. Thấy cháu đã nghĩ thông suốt như vậy nên bà nội vui mừng quá đó mà. Đúng rồi, bà nội nói chuyện không lựa lời, cháu đừng để bụng nhé. Để nội đi hấp cơm rồi làm tương cá cho cháu ăn.”
Tống Ngọc Noãn nghe vậy thì nuốt một ngụm nước miếng.
Hồi sáng cô giận dỗi không ăn cơm nên giờ cũng đã hơi đói bụng rồi.
Tống Đình cảm thấy sợ hãi, thế là mới ngoan ngoãn ôm quần áo của cháu gái đi giặt.
Tống Ngọc Noãn còn nghĩ là mình chỉ nói nói vậy thôi, không ngờ cô út vậy mà lại đi làm thật, thế là vội vàng đi theo: "Cô út à, không cần đâu, cháu tự giặt là được."
Tống Đình: “Tư Kỳ luôn để cô giặt quần áo cho nó, cô lại chưa từng giặt đồ cho cháu lần nào, cứ để cô bù đi.”
Tống Ngọc Noãn: [Cô út tốt thật đấy, nếu cho mình thời gian một tháng thì mình có thể nghĩ cách đưa cô út vào đoàn văn công của huyện rồi. Ây da, thật đáng tiếc. ]
Đôi mắt của Tống Đình sáng lên, cũng giặt càng thêm hăng hái hơn nhiều.
Không sao hết, có bé con may mắn biết trước tương lai này thì cả nhà sẽ có thể sống sót thôi.
Oa oa oa, nếu cô ấy có thể tham gia vào đoàn văn công thì bắt cô ấy giặt quần áo cho cháu gái mình suốt đời cũng được luôn á.
Tống Ngọc Noãn rửa chân cho em trai mình xong thì đặt cậu nhóc lên băng ghế.
Hạ Quế Lan vội vàng đi tới, vui vẻ nói: "Tiểu Noãn, chút nữa trong sân sẽ có rất nhiều người tới lắm, con vào nhà nằm đi, kẻo ở đây lại bị người ta va phải. Chút nữa cơm nước chuẩn bị xong thì mẹ sẽ gọi con."
Tống Ngọc Noãn chớp chớp mắt, trong trí nhớ của cô, từ ngày nguyên chủ được đưa về, cả nhà đều cố gắng lấy lòng nguyên chủ, nói chuyện cũng luôn rất cẩn thân.
"Mẹ, thế con vào trong nằm một lát nhé, chờ con khỏe hơn một chút thì sẽ giúp mẹ làm việc."
Chủ yếu là sau khi tiếp nhận một đống những ký ức đó thì cô có hơi mệt, đến giờ vẫn còn chưa bớt.
Hạ Quế Lan sửng sốt, kể từ khi bị đưa về đến này, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy Tiểu Noãn gọi mình là mẹ đấy.
Bà kích đồng mà thở ra một cái, rưng rưng nước mắt nhìn Tống Ngọc Noãn. Giờ thì tốt rồi, con bé đã bằng lòng gọi mẹ rồi, ba phải cô gắng làm việc để kiếm nhiều công điểm hơn mới được, sau đó mua váy mùa hè cho Tiểu Noãn mặc.
Sau đó, trái tim bà lại thắt lại.
Đúng như Tiêu Noãn dự đoán, Lâm Tình vừa tàn nhẫn độc ác lại rất có thế lực kia chắc chắn sẽ không buông tha cho nhà Tống bọn họ rồi.
Chờ sau khi dời toàn bộ số ngũ cốc này về bên kia, phải thảo luận lại xem nên làm gì mới được.
Tống Ngọc Noãn vào phòng, nhìn vào gương mà mỉm cười.
Cơ thể này có tám phần giống với cơ thể cũ của cô, mi cong, mày lá liễu, đôi mắt sáng lấp lánh, là một thiếu nữ tuổi mười bảy với nụ cười khiến lòng người rung động.
Thực ra cô cũng không đọc kỹ cuốn sách này lắm.
Thế nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ lại thì cô lại vẫn có thể biết được cốt truyện một cách rất chi tiết.
Cực kỳ rõ ràng luôn.
Giống như có một cái thư viện trong đầu cô, và cô có thể lấy những thông tin đó tùy theo ý muốn của mình vậy.
Đây có phải là một phúc lợi nhỏ khi cô xuyên sách không?
Lúc này, có một nhóm người đi vào trong sân.
Một người đàn ông trong số đó nói với Tống Lươngg: "Đại đội trưởng, cứ thể tạm thóc ở nhà anh đi, còn dời qua dời lại làm gì cho mất công vậy? Nhọc cả người."