Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 4: Đây là cái kết cục quái quỷ gì vậy?

Không ai dám trả lời.

Nhà họ Vương vừa rồi vẫn còn cãi cọ ồn ào, lúc này lại im lặng như tờ.

Tống Lương căng cả người, nói: "Vương Trụ Tử đánh, tôi đã bắt hắn lại rồi. Cô nhìn đi, ở bên kia đấy..."

Sắc mặt Hạ Quế Lan tái nhợt: "Chúng tôi cũng vừa mới biết thôi, đang định đưa chị gái cô đi bệnh viện."

Tô Tuấn Trạch giữ lấy Lâm Tình – người đang định nhào tới tới gϊếŧ người: "Tình Nhi, đừng xúc động. Trước mắt quan trọng là phải đưa chị gái của em đến bệnh viện cái đã."

Tô Tuấn Trạch không hổ là con cháu của gia đình cán bộ, không hề thiếu các mối quan hệ, không lâu sau, xe cấp cứu từ bệnh viện đã đến.

Lâm Giai được bế lên cùng với hai cô con gái gầy gò ốm yếu.

Người nhà họ Vương bị cảnh tượng trước mặt doạ cho tái mặt.

Tống Lương cũng không dám tiến về phía trước.

Tống Ngọc Noãn bị bà cụ Tống kéo đi, núp sau đám đông.

Lâm Tình lên xe rồi đột nhiên lại xuống xe, hung tợn mà chỉ vào nhà họ Vương: "Các người đều là đồng loã, cứ chờ đó cho tôi!"

Sau đó cô ta còn quay qua nói với những người có mặt: “Đúng là vùng khỉ ho cò gáy tất sinh ra đám người ngang ngược. Tôi sẽ không buông tha cho bất cứ ai đã làm hại chị gái tôi đâu!”

Rồi cô ta lại chỉ vào Tống Lương đang đứng khuất sau đám người, giọng điệu âm u mà nói: "Còn ông nữa, đại đội trưởng Tống, tôi nhớ kỹ ông rồi đấy!"

Cả đám đông lại yên lặng một lúc.

Trước khi mọi người ở đây kịp phản ứng lại, xe đều đã lái đi hết rồi.

Tống Lươngg sững sờ ngay tại chỗ.

Nếu là trước đây, ông sẽ không để những lời đe doạ này ở trong lòng.

Nhưng hôm nay, ông lại cảm thấy cổ mình lạnh buốt.

Bà cụ Tống buông Tống Ngọc Noãn ra, hét to lên một tiếng rồi chạy về phía bà Vương, vừa đánh vừa chửi: “Đồ mụ già chó má khốn nạn, dám làm liên luỵ đến thằng cả nhà tôi, tôi đây sẽ thiêu rụi cả nhà mụ…”

[Ôi, chẳng có gì thay đổi cả, Lâm Tình vẫn hận ba mình như cũ, hình như là mình có thể sống thêm được ba ngày yên ổn nữa thì phải. Ba ngày sau, ba mình sẽ bị bắt rồi tự sát trong trại tạm giam. Mẹ mình đi thăm ba một chuyến, kết quả lại bị xe tông chết luôn. A a a, chưa đầy nửa năm sau, ngay cả mình cũng bị bọn buôn người bắt cóc, nhốt vào hầm rồi cứ thế bị đánh chết tươi, đây là cái kết cục quái quỷ gì vậy?]

Cô không để ý rằng cả ba người nhà họ Tống đều đã cứng người lại rồi.

Bà cụ Tống đẩy bà Vương ra, âm trầm mà nhìn chằm chằm vào đám thôn dân đến hóng chuyện: “Tôi nhớ có không ít người các người đã từng ức hϊếp thanh niên tri thức Lâm nhỉ, em gái của thanh niên tri thức Lâm cũng không phải là người hiền lành gì, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người đâu. Hừ, còn cả nhà họ Vương độc ác này nữa, làm chúng ta cũng bị liên luỵ theo. Ở cùng một thôn với nhà các người, thực sự là xui xẻo suốt tám đời..."

Bà cụ Tống đã thành công khơi dậy lòng căm thù của mọi người ở đây rồi. Cả đám người nhà họ Vương lập tức bị vây lại. Cả sân đánh qua đánh lại, loạn thành một nùi.

Tống Lương cau mày, chỉ huy mấy dân phòng có mặt: "Trước hết đưa Vương Trụ Tử đến đồn công an của công xã cái đã."

Trong lòng bà cụ Tống không yên, thế nên cũng nhanh chóng kéo tay cô cháu gái, cùng nhau về nhà trước.

Đám người còn lại túm tụm bàn tán.

"Liên quan gì đến chúng ta cơ chứ? Cũng có phải là tôi bảo Vương Trụ Tử đánh vợ đâu."

“Nhà tôi sống ở đầu thôn, quả thực không hay biết gì cả.”

"Đúng vậy, nhà lão Vương cũng quá ác độc."

"Tâm địa mụ Vương này vốn chẳng ra gì, ức hϊếp thanh niên tri thức Lâm mồ côi mẹ, sớm muộn gì mụ ta cũng sẽ bị báo ứng thôi."

"Em gái của thanh niên tri thức Lâm làm quan hay làm gì thế? Nhìn có vẻ ghê gớm lắm."

"Nhà Lão Vương đúng là vô phúc, nếu lâu nay nhà đó đối xử tốt với Lâm Giai thì giờ là được ngồi xe jeep rồi ấy chứ."

Bà Vương túm lấy Tống Lương, bắt đầu gào thét: "Đại đội trưởng, chú phải làm chủ cho tôi mới được."

Tống Lương tức giận gạt bà ta ra, bà Vương trợ Trụ vi ngược, cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Ông bực bội nói: “Chuyện của bà sẽ xử lý sau.”