Chương 1: Xuyên sách đến những năm tám mươi
Thôn Nhị Đạo Hà vừa xảy ra một chuyện rất mới lạ.
Tư Kỳ - con gái của đại đội trưởng Tống Lương, hóa ra lại không phải là con ruột. Năm đó, vì là thai sinh đôi nên Hạ Quế Lan - vợ của đại đội trưởng, mới phải lên bệnh viện huyện để sinh con, không ngờ rằng bà lại ôm nhầm đứa trẻ khác về.
Chỉ mới một tuần trước, Tống Ngọc Noãn – con ruột của nhà bọn họ, mới được một cặp vợ chồng cán bộ ở tỉnh thành đưa về lại.
Tần Tư Kỳ vui vẻ hớn hở mà cũng ba mẹ mình về lại tỉnh thành.
Còn cái cô con gái bị đưa về quê kia thì không chịu nổi hoàn cảnh khó khăn ở nông thôn, coi thường người nhà họ Tống, cãi cọ làm ầm ĩ lên một trận rồi treo cổ tự tử.
Nguyên cả nhà lão Tống hỗn loạn một trận.
Vất vả lắm mới cứu về được, người lại nằm trên giường đất cả ngày không nhúc nhích.
Đại đội trưởng Tống sầu thúi ruột, tóc đã bạc hết một nửa rồi.
Lúc này, bà cụ Tống còn đang đứng trong sân mắng Tống Ngọc Noãn chứ đâu, mắng cô là thân thì của tiểu thư mà mệnh thì của nha hoàn, cũng bảo cô là hãy mở mắt mà nhìn cho rõ hiện thực đi, để mà còn xuống ruộng làm việc nữa.
Con gái của đại đội trưởng cũng phải kiếm công điểm như người ta thôi.
Nằm ở trên giường đất, Tống Ngọc Noãn cuối cùng cũng mở mắt.
Làm việc là chuyện không thể nào.
Nhưng quả thật cô đã nhận thức rõ hiện thực rồi.
Chỉ là ngủ một giấc thôi, tỉnh lại đã thấy mình chui tọt vào trong một cuốn sách rồi.
Đây không phải là một cuốn sách “tiểu thư thật và tiểu thư giả”, mà là một cuốn tiểu thuyết về hành trình báo thù của nữ chính.
Nó kể về câu chuyện của nữ chính Lâm Tình và chị gái Lâm Giai cùng nhau hợp tác để giành lại tài sản thừa kế của mẹ bọn họ, đồng thời đối phó với tình nhân của người cha cặn bã, để rồi có được một sự nghiệp thành công, một tình yêu mỹ mãn.
Tất nhiên, cô tiểu thư thật Tần Tư Kỳ và Lục Phong - vị hôn phụ của cô tiểu thư giả Tống Ngọc Noãn, cũng trải qua rất nhiều trắc trở để cuối cùng được sống hạnh phúc bên nhau.
Mà cô thì chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường trong sách, xuất hiện không được mấy chữ đã bị xử lý mất tiêu rồi, thực sự là một nhân vật phản diện tép riu đến không thể tép riu hơn nữa.
Tại sao lại bị xử lý ấy hả?
Cô suy nghĩ cẩn thận về nội dung của cuốn sách này.
[Trời đất, hình như là không còn kịp nữa rồi. Lâm Tình - em gái của Lâm Giai, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa là đã rượt tới đây rồi. Nếu Lâm Tình nhìn thấy cuộc sống của Lâm Giai ở nhà họ Vương thê thảm đến vậy, cô ta chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.]
Tống Lương đang ngồi trong sân chờ ăn cơm trưa, đột nhiên sửng sốt.
Âm thanh đó từ đâu ra vậy?
Lâm Giai?
Đó không phải là cô vợ thanh niên tri thức của Vương Trụ Tử sao?
Cuộc sống của cô ấy thê thảm sao?
Vương Trụ Tử thích uống rượu, cứ uống say thì lại đánh đập vợ con, mẹ của Trụ Tử cũng không vừa mắt Lâm Giai vì cô ấy không sinh được con trai, thế nên ngày nào cũng không đánh đập thì lại mắng mỏ.
Tống Lương nheo mắt lại, hình như là đã lâu rồi ông không gặp thanh niên tri thức Lâm thì phải.
Mà khoan, vừa rồi là ai đang nói vậy?
[Vương Trụ Tử là một tên cặn bã ác ôn, hắn đã đánh gãy luôn chân Lâm Giai, bỏ đói cô ấy đến mấy ngày, thậm chí còn bàn bạc với mẹ hắn chuyện muốn đem bán cả hai cô con gái nữa chứ.]
[Lâm Tình đến kịp lúc, cô ta đón hai mẹ con Lâm Giai đi, sau đó Lâm Tình bắt đầu trả thù. Đầu tiên là tố cáo ba mình tội tham ô nhận hối lộ, vô năng, dung túng cho thôn dân có thể hành hung, ức hϊếp người khác. Chỉ sau ba ngày, ba đã bị cách chức rồi bắt đưa về đồn công an luôn...]
Lòng dạ của Tống Lương run rẩy.
Lâm Tình, em gái của Lâm Giai?
Sau đó, ông nhìn thấy Tống Ngọc Noãn - cô con gái mới được nhận về của mình, đang chậm rãi từ trong nhà đi ra.
[Có người nói ba biển thủ hạt giống của vụ cày bừa mùa xuân, hàng ngàn ký hạt giống tốt đều được giấu trong nhà kho phía Tây. Để mình xem xem có đúng không ha?]
Tống Lương trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái mình đi về phía nhà kho phía tây.
[Ở, sao cửa nhà kho lại bị khóa rồi? Chẳng lẽ bên trong thực sự có lương thực tham ô ư?]
Hai chân của Tống Lươngg không còn đứng vững được nữa.
Ông cứ thế ngã ngồi xuống trên mặt đất.
Hạ Quế Lan vốn đang nấu ăn thì sắc mặt tái nhợt mà chạy ra khỏi bếp. Bà cụ Tống vốn còn đang đứng trong sân mà mắng người, đột nhiên cảm thấy cả người khó thở.
Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, cả ba đều đồng thời mở to mắt.
Chẳng lẽ vừa rồi âm thanh mà bọn họ nghe được chính là tiếng lòng của Tiểu Noãn sao?
Suy đoán táo bạo này đã khiến tất cả những người nhà họ Tống có mặt ở đây đều bị kinh hồn táng đảm.
Cả khuôn viên nhà họ Tống bỗng nhiên rơi vào một sự im lặng rợn người.