Ngày Nào Thái Tử Cũng Bị Vả Mặt

Chương 25

Bốn chữ bình đạm, Chu di nương mấy năm nay nghe đến phát chán. Người sống một đời, có ai lại không muốn trở nên nổi bật, phong cảnh một phen.

Chu di nương ngày thường lo ngại người khác trong nhà, nên không dám để lộ tâm tư. Hiện giờ, nghe những lời Thẩm lão gia vừa nói, trong lòng bỗng chốc bừng lên cơn tức, cắn răng nói, “Đó là do nương không cần, còn oán ai.”

Tiếng nói vừa dứt liền ăn một bạt tai.

Sau đó, tam cô nương bị cấm túc. Ngày thứ hai, Giang Chiểu nghe nhị cô nương nói mới biết.

Khi Giang Chiểu đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân, bà chợt nhớ ra tráp gỗ mấy ngày trước Giang Chiểu vô tình tìm thấy, “Hôm nay trời đã bớt lạnh nhiều, ta sẽ bảo Tụng ca nhi đi cùng con mang cái tráp kia đến chỗ thợ rèn.”

Giang Chiểu nói, “Ngoại tổ mẫu, người cho tam tỷ tỷ đi chung với con đi. Trên đường có người trò chuyện với nhau.”

Thẩm lão phu nhân nhìn nàng một cái, yêu chiều nói, “Con đó…. Người ta nói những người sợi tóc mỏng, tâm tư cũng tinh tế. Ta biết tính tình con từ nhỏ mềm yếu, tâm địa thiện lương.”

Thẩm lão phu nhân lại nghĩ tới chuyện từ hôn, “Đã nói từ hôn, thư từ hôn cũng nên hạ xuống mới phải. Thế nhưng, hôm qua Thái Tử tự mình tới Thẩm gia, lão bà ta thật nhìn không ra hắn có ý gì.”

Giang Chiểu cúi đầu không nói.

Thẩm lão phu nhân nhìn nàng lại thấy đau lòng. Bà cầm tay nàng, ngữ khí càng thêm ôn hòa, “Chờ sang năm, ta sẽ gửi tin cho lão phu nhân Giang gia, Hoàng Thượng nếu chưa hạ thư từ hôn, ta sẽ đích thân đi đòi. Cứ mãi tiếp tục thế này, người thiệt thòi chính là con. Chờ thư từ hôn tới, ta sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt ở Phù Dung thành. So với Giang Lăng, Phù Dung thành non xanh nước biếc, càng thích hợp với con. Dù gì, đại tỷ Giang gia của con cũng gả đến đây, sau này dẫu ta có buông tay về tây, dù là Thẩm gia hay là Giang gia, con ở bên này đều có người chăm sóc.”

Giang Chiểu nghe Thẩm lão phu nhân nói xong, ghé đầu vào ngực bà, nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu đừng vì con mà nhọc lòng, con không khổ.”

Ngày tháng đau khổ đều qua rồi.

……

Sáng sớm, tam cô nương Thẩm Sương đã có mặt ở Trúc Uyển.

Trước khi tới, còn cố ý ăn vận trang điểm kĩ càng, từ đầu đến chân, cái gì cũng mới.

Váy dài lụa thêu hoa bằng tơ vàng, bên ngoài một kiện áo choàng phết đất màu thiển phấn, lớp lông hồ ly trắng ngần viền mép áo, tầng trong dùng chính là tơ tằm thượng đẳng.

Tố Vân hai mắt sáng ngời, một mặt mời nàng vào nhà, một mặt luôn miệng khen, “Tam tiểu thư hôm nay thật là xinh đẹp.”

Giang Chiểu còn đang chuẩn bị. Sau khi tới Phù Dung thành, nàng đột nhiên thích tết bím tóc, đầu tóc cột cao, chỉ cắm duy nhất một cây trâm bạch ngọc, nhìn đơn giản, nhưng bạch ngọc được khảm trên trâm là bích ngọc, giá trị liên thành.

“Biểu muội, cây trâm này của muội thật là đẹp mắt.” Thẩm Sương đi đến phía sau nàng, nhìn thấy viên đá quý rạng rỡ, không nỡ rời mắt.

Tuy Thẩm lão phu nhân cả đời đơn giản, ngày thường đối với vấn đề ăn mặc của các cô nương cũng không hà khắc, nhưng so với Giang gia ở Giang Lăng, vẫn còn kém xa.

Trên đầu Thẩm Sương hôm nay cài một cây kim xoa.

Giang Chiểu cười, đứng dậy chọn một cây trâm hồng bảo thạch trong hộp trang sức, xoay người bảo Tố Vân cài giúp Thẩm Sương.

“Đưa cho tam tỷ tỷ.”

Hôm mới đến Thẩm gia, Giang Chiểu đã tặng lễ, các cô nương Thẩm gia mỗi người một chiếc vòng ngọc, các ca nhi là ngọc bội.

Hôm nay, đột nhiên tặng thêm cho tam cô nương một cây trâm, Thẩm Sương tuy cũng không rời được mắt, nhưng vẫn biết lễ nghĩa, liên tục xua tay từ chối, “Vật này của muội muội quá quý trọng, tỷ tỷ nào dám nhận.”

Tố Vân không nghe nàng, trực tiếp giúp nàng cắm lên tóc, “Tam tiểu thư, người xem, người cài lên rất đẹp, người hãy nhân đi. Tiểu thư trong phòng còn nhiều lắm!”

Vốn là khách sáo một câu, nhưng nghe xong lời Tố Vân, nàng không giả vờ nữa.

Thẩm Sương mỉm cười cảm tạ, sắc mặt cũng nhìn không ra khác thường, chỉ là lúc nhìn lại cây trâm, liền cảm thấy không đẹp như ban nãy nữa.

Nhị thiếu gia Thẩm Tụng tự mình đánh xe ngựa, “Biểu muội rất nhiều năm không có tới Phù Dung thành, hôm nay tới đây, lát nữa xong việc rồi, ta sẽ đưa muội đi dạo.”

Giang Chiểu đáp, “Đa tạ nhị biểu ca.”

Xe ngựa rời khỏi Thẩm phủ, vừa đến đầu phố, dần dần chậm lại, Thẩm Sương vén rèm lên hỏi Thẩm tụng, “Sao vậy?”

“Thái Tử điện hạ hôm nay ở Bách Thọ Đường phát thuốc, bá tánh tụ tập quá đông, e rằng phải chậm trễ một chút.”

Giang Chiểu vừa hơi ló đầu ra, muốn xem tình huống bên ngoài một lát, ai dè nghe xong lời này lập tức rụt trở về.



Bên trong xe ngựa, mặt Giang Chiểu mới lộ ra một góc, lại thụt trở về, bản thân cho rằng trốn kĩ rồi, lại quên mất Tố Vân đang ngồi ngoài xe ngựa, nàng trốn cũng như không trốn.

Tam cô nương quay đầu lại thấy thần sắc nàng cực lực trốn tránh, vội vàng hạ mành, nhấp miệng cười, cho rằng nàng da mặt mỏng, cũng không mở miệng trêu chọc nàng.

Ai cũng biết nàng là Thái Tử Phi tương lai.

Trời sập cũng không thay đổi.

Hai người còn cùng tới Phù Dung thành, nói là trùng hợp ai tin.