Trần Ôn rất ít khi nhìn Giang Chiểu.
Đa số thời điểm, là Giang Chiểu liếc trộm nhìn hắn.
Ngẫu nhiên nhấc đầu hay vô tình thoáng liếc mắt một cái, đều có thể nhìn thấy nàng cúi đầu, hai tai đỏ bừng.
Trần Ôn không biết là cảm giác gì, giống như vị trí Thái Tử, từ lúc hắn được sinh ra đã định là của hắn, mà Giang Chiểu cũng như thế.
Bình đạm giống như một ly nước trong, không có cảm giác tim đập rung động, rất ít khi hắn có cảm xúc sững sờ như thế.
Đôi mắt Trần Ôn rút đi lãnh đạm, nhẹ nhàng dừng ở trên người nàng, hắn vốn luôn bình tĩnh, tự kiềm chế, lúc này lại hơi có chút dời mắt không được.
Người đối diện thì thầm vài tiếng với tỉ muội bên cạnh. Nàng bất chợt ngẩng đầu, nụ cười rực rỡ còn treo trên khoé môi, nhưng khi nhìn thấy nam nhân đứng trong đình, nụ cười tựa như bông tuyết dừng ở trên người, nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại một tia nhàn nhạt lạnh lẽo.
Trần Ôn chậm rãi đi qua, đôi ủng đen in dấu trên nền tuyết đọng theo mỗi bước chân.
Ba vị cô nương Thẩm gia ai cũng không ngờ sảnh ngoài còn có ngoại nam. Vẻ mặt tất cả đều kinh ngạc, tuy nhiên nhanh chóng hồi thần lại, hành lễ theo quy củ.
“Miễn.”
Giọng Trần Ôn nhẹ nhàng.
Vừa dứt lời, các cô nương Thẩm gia đều lui sang một bên, bước chân Giang Chiểu giật giật, định theo sau, không ngờ đôi ủng kia lại thẳng tắp dừng trước mặt nàng.
Giang Chiểu rũ mắt, nhìn chăm chú vạt áo choàng màu xanh lơ dưới ủng.
Đến gần, Trần Ôn mới nhìn rõ những sợi tóc bị gió thổi bay vòng qua đầu vai, gác ở trước ngực nàng, phía trên còn thắt một dải lụa đỏ tươi.
Ngày ấy, dây cột tóc hắn chọn là màu thiển phấn.
Bây giờ nhìn kĩ lại, sắc đỏ quả thật càng hợp với nàng hơn.
Từ lúc từ biệt ở Giang Lăng, hôm nay là lần đầu hai người chạm mặt.
Lúc từ biệt, cả hai cũng không vui vẻ gì.
Nhưng Giang Chiểu không định giải thích với hắn, vì sao phải suốt đêm rời đi, vì sao bỏ cây trâm kia lại khách điếm.
Trần Ôn cũng không hỏi.
Hai người lẳng lặng đứng đó.
Một bông tuyết giữa không trung bay bay, nhè nhẹ đáp trên ngọn tóc trước trán nàng, thân thể Trần Ôn đột nhiên hơi nghiêng, bước tới một bước, mới vừa vươn tay, người trước mặt lại lưu loát né đi, tránh cho hắn đυ.ng vào.
Tay Trần Ôn khựng lại giữa không trung, cảm giác khác thường trong lòng càng rõ hơn so với hai lần trước. Mắt nhìn bông tuyết kia từ tóc nàng rơi xuống, dính trên khuôn mặt tinh khiết của nàng, sau khi tan liền hoá thành bọt nước li ti.
Băng tuyết lạnh, ánh mắt Giang Chiểu cũng lạnh.
Sững sờ một lúc lâu, Trần Ôn thu hồi tay đặt ra phía sau, mở miệng hỏi nàng, “Biết tấu tỳ bà khi nào?”
Trần Ôn chưa bao giờ chủ động hỏi nàng bất cứ điều gì.
Cũng chưa bao giờ hiểu nàng.
Ngoại trừ biết nàng là vị hôn thê của mình, có thể nói hắn hoàn toàn không biết gì về Giang Chiểu.
Nếu không phải hôm nay vô tình nghe được tiếng tỳ bà, hắn căn bản không biết Giang Chiểu biết tấu tỳ bà. Hắn chỉ biết nàng biết pha trà, biết nấu dược thiện, biết làm các loại điểm tâm.
Những chuyện mà trước giờ không để ý, Trần Ôn hôm nay là lần đầu tiên kiến thức. Có lẽ mang theo vài phần áy náy, ánh mắt hắn không tự giác nhu hòa đi nhiều.
Thế nhưng, nét mặt người đối diện, rõ ràng không còn vẻ rạng rỡ và thẹn thùng như xưa.
Giang Chiểu trả lời, “Thưa điện hạ, thần nữ biết từ rất lâu.”
Giọng điệu vô cùng xa lạ, Trần Ôn tất nhiên nghe ra. Hắn nhìn sườn mặt nàng. Trước đây, mỗi khi hắn nhìn nàng đều có thể thấy hàng mi dài không ngừng rung động. Khoảnh khắc này, con ngươi dưới hàng mi dày kia lại đặc biệt bình tĩnh, mát lạnh, không có chút dao động.
Đột nhiên, Trần Ôn cảm thấy có chút bực bội.
Ánh mắt dời khỏi mặt nàng, nói thêm, “Ba ngày sau, cô khởi hành về Giang Lăng.”
Dứt lời, an tĩnh chờ đợi người đối diện phản ứng, không ngờ lại chờ được một câu, “Điện hạ lên đường thuận lợi.”
Trần Ôn lại dời mắt sang khuôn mặt nàng. Người trước mặt vẫn hơi cúi đầu, có thể thấy được một phần đôi mắt hơi lộ ra, không hề có chút gợn sóng nào.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất không một tiếng động, xung quanh đình viện yên tĩnh cũng không một tiếng động.
Giang Chiểu đột nhiên nhớ đến năm đó, đầy đất tuyết sương, nàng thoáng thấy thân ảnh hắn, không chút chần chừ tiến lại gần, nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện trước mặt hắn, vờ như vô tình gặp được, mỉm cười bẽn lẽn nhỏ giọng gọi điện hạ.
Hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, bước chân vẫn không chậm lại chút nào, ngay cả tầm mắt cũng chưa từng liếc nhìn nàng.
Giang Chiểu bỗng cảm thấy lạnh hơn, cơn lạnh lẽo từ đầu ngón tay len lỏi vào tận cốt tủy. Nàng khẽ nhẹ kéo áo choàng, chợt nghe Trần Ôn hỏi, “Nàng không trở về sao?”
Giang Chiểu rũ mắt cam chịu.
Gió lướt qua từng hàng trúc trong Trúc Uyển, âm thanh rào rạt như tiếng mưa. Giọng nói Trần Ôn lại vang lên, “Nếu trở về, thì cùng cô lên đường.”
Đợi gió ngừng thổi, Giang Chiểu mới hơi nhún người hành lễ, “Đa tạ điện hạ có lòng, thần nữ không trở về.”
Bộ dáng cúi đầu rũ mắt ngoan ngoãn, nhìn giống như trước mà cũng không giống như trước.
Trần Ôn nhìn chằm chằm nàng thật lâu.
Trên nền tuyết lạnh băng, một mùi hương thảo dược thanh khiết ẩn ẩn toả ra, rất nhạt, như u lan.