Mùa hạ một năm kia, nàng cởi giày vớ, đi chân trần xuống dòng suối nhỏ ở hậu viện Đông Cung đùa nghịch với nước. Lúc gặp Chu Thuận, nàng đưa cho hắn hai lượng bạc, “Chu tổng quản xin nhận lấy, hôm nay coi như chưa thấy qua ta nha!!!”
Nhưng nàng không biết hắn ở ngay phía sau Chu Thuận cách đó không xa, nên đều thấy được hết.
Hiện giờ lại nghe nàng nói những lời này, Trần Ôn đột nhiên có chút bực bội.
Nghiêm Thanh im lặng, chờ hắn hồi phục tâm tình.
Là tiếp tục lên đường hay là truy đuổi theo đây!!??
“Nếu đã gặp thì không thể mặc kệ.”
Hai lần trước, hắn thuận theo nàng. Hiện tại, hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.
Chuyện này không liên quan gì đến nàng quấn hay không quấn lấy hắn.
……
Lúc chạng vạng, Giang Chiểu dừng chân nghỉ ở trạm dịch.
Hôm qua suốt đêm lên đường, nên nàng cho đoàn người Trương thúc nghỉ sớm.
Cuối năm, trời đổ tuyết liên miên, trạm dịch cũng không nhiều người.
Lúc này, chân trời còn sót lại một chút màn lam, Giang Chiểu ngồi cạnh cửa sổ trong phòng nhìn ngắm.
Trời đổ đại tuyết, người ngồi ở trong nhà liền cảm thấy bên ngoài nhất định là vô cùng lạnh lẽo. Không nghĩ tới trong lòng trống trải, một khi ra đường, sẽ hoàn toàn không cảm thấy lạnh, ngược lại càng vui vẻ càng khoan khoái.
Giang Chiểu tựa người bên cửa sổ, tùy ý để gió lạnh quất vào mặt, sợi tóc dính trên má, che khuất khuôn mặt nàng.
Trong viện khách điếm có vài cành hồng mai, lấp ló trong trời tuyết trông hết sức có tinh thần. Giang Chiểu nghiêng người, ánh mắt tản mạn, vài sợi tóc theo gió phất qua mặt, đẹp đến mức xuất trần thoát tục, quanh thân đều tỏa ra kinh diễm.
Đột nhiên, dưới lầu một trận động tĩnh vang lên, có mấy người lục tục tiến vào.
Ánh chiều tà rơi trên người nọ, áo choàng nguyệt sắc bọc thân, phẩm mạo phi phàm, khí chất cao quý, trong thần sắc lại mang theo vài tia phóng đãng không kiềm chế.
Giang Chiểu liếc nhìn qua liền ngẩn người.
Gác mái sương phòng bên cạnh treo đầy đèn l*иg đỏ, đồng thời ánh sáng cũng chiếu lên mặt Giang Chiểu.
Người nọ lơ đãng ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Yên lặng mấy phút.
Giang Chiểu “Bang” một tiếng liền hạ cánh cửa sổ xuống.
Sau khi cửa sổ đóng lại, nàng vẫn còn thấy sợ hãi không thôi. Nàng thế nhưng từ người nọ, nhìn ra bóng dáng của Trần Ôn.
……
Ánh mắt vị công tử phía dưới gác mái lại không hề thu hồi.
Y ngây ngốc sửng sốt một lúc, mới cứng ngắc quay đầu lại, hỏi thị vệ theo sau, “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Thuộc hạ nói, Vương công tử hôm kia đi Bách Hoa Lâu một chuyến, nói là đối với Tần cô nương nhất kiến chung tình.”
Hai mắt vị công tử đột nhiên phát sáng rực rỡ.
—— Đúng, chính là nhất kiến chung tình.
“Vương gia, Thái Tử đã từ Giang thành xuất phát, không thể lại trì hoãn nữa.” Lão thần phía sau nhìn không nổi, bèn lên tiếng thúc giục.
Vị công tử này chính là Thụy Vương Trần Dự.
Giọng nói lão thần hơi có vẻ hận sắt không thành thép, Phù Dung thành là đất phong của Vương gia, xảy ra thiên tai, đáng lý nên do Vương gia ứng đối mới đúng.
Vương gia lại dâng sổ con, trực tiếp gọi Thái Tử đến đây.
Nói y không có bản lĩnh, ai tin?
Lúc vừa đến Phù Dung thành, toàn thành bị thổ phỉ hoành hành, tình hình rối loạn hệt như chiến trường, Thụy Vương chỉ mất thời gian không đến hai tháng, liền khôi phục trạng thái thái bình trong Phù Dung thành như cũ.
Khiến đầu lĩnh thổ phỉ phải quỳ trước mặt y gọi một tiếng “gia”.
Có lần, y vì muốn ăn đào Giang Lăng mà hao hết tâm tư sai người đào cả gốc cây lẫn đất từ Giang Lăng vận chuyển đến đất phong của mình.
Nhìn những chuyện trước đây y làm mà xem, có biện pháp nào y không nghĩ ra được chứ?
Nếu y lưu tâm đến trận tuyết tai này, há có thể trị không xong?! Bất quá là muốn ăn vạ Thái Tử điện hạ, để bản thân rảnh rỗi tiêu sái ngồi chơi xơi nước mà thôi.
Thụy Vương bị lải nhải đến nỗi mất kiên nhẫn, xoay người đi trước, bất giác lại nhìn thoáng qua bệ cửa sổ bên trên.
Sau khi ra ngoài, ghé vào tai thị vệ vừa rồi, dặn dò: “Thay bổn vương nhìn chằm chằm, bổn vương trở về còn muốn xem mỹ nhân, biết chưa?”
Sắc mặt lão thần tái nhợt.
Thở dài một hơi lắc đầu.
……
Thời điểm cơm chiều, Trương thúc tiến vào gõ cửa, nói thời tiết lạnh, Lưu tẩu tử hầm canh thịt dê, cô nương xuống lầu ăn cho nóng, sợ bưng lên bị nguội không nói, còn lưu lại mùi vị trong phòng.
Trạm dịch không có nhiều người, trời đổ đại tuyết vật dụng khan hiếm, nguyên liệu nấu ăn cũng thiếu thốn, trước khi xuất phát, nhị cô nương Giang Châm tiếp viện Giang Chiểu cả một chiếc xe ngựa, xem như có chỗ công dụng.
Giang Chiểu đi xuống lầu.
Vừa đến đại đường, liền ở cửa nhìn thấy Ninh công tử ngày ấy ở bến tàu Giang Lăng giúp Giang gia trút giận.
Tố Vân liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Giang Chiểu lại lần đầu tiên nhìn thấy bản nhân.
Tuy Ninh công tử cùng Giang Chiểu ngồi chung một thuyền những mấy ngày liền, nhưng lúc ấy Giang Chiểu mắc chứng say tàu, luôn nằm bẹp trên giường không dậy nổi, nên chưa từng chạm mặt. Sau khi rời thuyền lại gặp gỡ Trần Ôn, nếu không phải lúc này ngẫu nhiên tương ngộ, Giang Chiểu đã quên mất công tử mà Tố Vân nói.