“Điện hạ.”
Tố Vân hành lễ, Trần Ôn không mở miệng, trực tiếp bước tới trước mặt Giang Chiểu, nhìn thoáng qua mảnh lụa đỏ trong tay nàng, thấp giọng hỏi, “Muốn ước nguyện?”
Giang Chiểu gật đầu.
Xoay người giơ tay chuẩn bị treo lên, ai dè cành cây quá cao, Giang Chiểu nhón chân vài lần cũng không với tới.
Bỗng bên cạnh, một đôi tay vươn ra, đoạt lấy mảnh lụa trong tay nàng. Ống tay áo màu xanh lơ vòng qua đỉnh đầu nhẹ nhàng treo lên.
Trong nháy mắt, Trần Ôn vươn hai tay ra, Giang Chiểu liền né tránh hắn.
Hai chân không tự giác bước về trước hai bước, không dấu vết bảo trì khoảng cách với hắn.
Trần Ôn treo xong mảnh lụa, rũ mắt nhìn nàng.
Giang Chiểu ngẩng đầu, khóe môi cong lên như nửa vầng trăng non.
“Đa tạ điện hạ.”
Nụ cười tươi tắn, thanh khiết, là sự thoải mái sau khi được giải thoát.
Trong lòng Trần Ôn bất giác cảm thấy khác thường, rồi lại không biết không đúng ở chỗ nào.
Trần Ôn đến tìm nàng, là có việc muốn dặn dò.
“Thân thể đã khỏe chút nào chưa?” Trần Ôn mở lời trước.
Giang Chiểu gật đầu, “Khỏe hơn rồi.”
Trần Ôn nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, trong ánh sáng mờ ảo nửa bên mặt ửng đỏ, phân không rõ là do ánh đèn, hay là sắc da nàng vốn như thế. Tuy nhiên, cặp mắt có tinh thần hơn hôm qua rất nhiều. Trần Ôn liền nghiêm mặt nói, “Vật tư cứu tế đã cập bến, tình hình thiên tai trước mắt không đợi người. Sáng sớm ngày mai, cô sẽ lập tức rời Giang thành, cô để lại những người này cho nàng ở khách điếm, chờ nàng tĩnh dưỡng tốt rồi, hãy sớm ngày lên thuyền trở về đi.”
Giang Chiểu cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bóng trên mặt đất.
Nghe xong mí mắt run rẩy, lúc ngẩng đầu, sắc mặt lại không có nửa điểm dao động, ngoan ngoãn đáp ứng, “Điện hạ công việc bận rộn, tâm tại nạn dân, thần nữ không dám chậm trễ điện hạ, điện hạ yên tâm, thần nữ đều hiểu rõ.”
Trần Ôn thần sắc nghiêm nghị, liếc mắt nói, “Vậy thì tốt.”
Dứt lời liền dừng lại một lát, tựa hồ châm chước một hồi, cuối cùng nhìn về phía Giang Chiểu, “Hai ngày trước, cô gặp qua đại công tử Thẩm gia, chân Thẩm lão phu nhân bị phong thấp, là bệnh cũ nhiều năm.”
Giang Chiểu mới đầu còn không nghe hiểu.
Nhưng khi đôi mắt Trần Ôn dừng trên mặt nàng, bình bình đạm đạm, lại mang theo hàm ý không cần nói cũng biết.
Tựa hồ nhìn thấu hết thảy.
Không tiện chọc thủng nàng mà thôi.
Giang Chiểu quanh thân đột nhiên chợt lạnh, bốn mắt nhìn nhau, nàng há miệng thở dốc, nhẹ nhàng hỏi hắn, “Điện hạ cảm thấy ta......”
Giang Chiểu đột nhiên lại trầm mặc, không nói tiếp.
Trước mắt bông tuyết bay múa, cảm giác như tất cả đều đáp trên ngực nàng, Giang Chiểu há miệng thở dốc, hít một hơi.
Rốt cuộc vẫn không nói lời nào.
Thân thể ngoại tổ mẫu ôm bệnh nhẹ, không phải là nàng nói dối. Lần trước, đích thân cữu cữu đưa tin, bất quá trong tin đúng là nhắc chân tổ mẫu bị phong thấp.
Mà điều khiến nàng khó có thể phản bác đó là, nàng xác thật không phải vì tổ mẫu thân mình ôm bệnh mà đi Phù Dung thành.
Vì sao mà đi, tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả hai người họ hàng xa của Lâm gia cũng biết, nàng là bị hắn từ hôn, sợ mất mặt nên cố ý đi Phù Dung thành tránh đầu sóng ngọn gió.
Riêng mỗi Trần Ôn hắn lại không biết.
Giang Chiểu không thích ra ngoài vào ban đêm. Lần trước ở Vạn Thọ Quan, đêm hôm ra gặp Trần Ôn, bị đông lạnh đến tay chân toàn thân đều cứng ngắc, nàng vẫn còn hãi hùng.
Giang Chiểu đang muốn từ biệt trở về phòng thì Trần Ôn đột nhiên lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong tay áo, “Cầm.”
Giang Chiểu không nhúc nhích, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Tay Trần Ôn lại nhích về phía trước một chút, bấy giờ Giang Chiểu mới nhận lấy.
Nàng nhẹ nhàng mở hộp gỗ thì thấy bên trong là một cây trâm, giống hệt cây trâm bị Lâm cô nương quăng gãy lúc trước.
Ngay cả tỉ lệ cũng giống nhau.
Tay chân Giang Chiểu càng thêm lạnh lẽo, con ngươi đột nhiên run lên, có một cổ xúc động muốn xoay người đi ngay lập tức, không muốn tiếp tục nghe Trần Ôn nói nữa.
Nàng quá hiểu biết Trần Ôn.
Mười năm qua, nàng biết hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, đồng thời hiểu rõ thói quen hắn như lòng bàn tay, biết hắn có thói sạch sẽ từ nhỏ, người khác gắp đồ ăn cho hắn, hắn nhất định không động.
Mặc dù đôi đũa đó chưa từng dùng qua.
Vì vậy, nàng trước nay cũng không dám gắp đồ ăn cho hắn.
Cũng biết hắn có thói quen trước khi bắt đầu thuyết giáo người khác, thường đặt mu bàn tay ở sau lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương.
Giống hệt như dáng vẻ hiện tại.
Giang Chiểu không muốn nghe, nhưng vẫn phải nghe. Giọng điệu Trần Ôn cũng không nghiêm khắc, rất nhẹ nhàng, rất ôn hòa, dường như đang dỗ dành nàng, “Một cây trâm mà thôi. Nếu nàng muốn, chỉ cần nói một tiếng với cô, tùy ý tới Đông Cung mà lấy, không cần ra tay với người khác.”
Trong lòng Giang Chiểu đã có chuẩn bị, biết rõ lời hắn nói không có gì hay, nhưng vẫn rất đau.
Từng chữ như lưỡi dao sắc bén găm vào tim, đâm ngay vết thương cũ còn chưa kịp lành của nàng.
Sắc mặt Giang Chiểu nhất thời đau đến trắng bệch, môi đỏ khẽ nhếch, giống như cá mắc cạn, hàm dưới nhẹ run, hít vào mấy hơi tuyết phong lạnh buốt.