Ánh mắt Giang Chiểu một mảnh trống rỗng.
Rõ ràng nên đau lòng, nên khóc, nhưng hốc mắt nàng lúc này lại rất khô khốc, không chảy ra nổi nửa giọt.
Ngược lại là Tố Vân khóc đến mức thở hổn hển.
Từ khi bị từ hôn ở Vạn Thọ Quan, Tố Vân chưa từng nghe nàng nhắc lại việc này. Sau khi trở lại Giang phủ, tiểu thư liền tự nhốt mình trong phòng một ngày, từng người Giang gia cơ hồ đều đến tìm nàng an ủi, nhưng ai tiểu thư cũng không gặp, vẫn luôn buồn bã thầm lặng.
Hôm nay rốt cuộc đã mở miệng.
Cũng đã hạ quyết tâm.
Tiểu thư lúc này là thật sự ủy khuất.
Theo lời điện hạ, ai mà không biết đường sá gian nguy, nhưng nếu không phải bị điện hạ lui hôn, lão phu nhân lo lắng tiểu thư u uất muộn phiền, cũng sẽ không đuổi tiểu thư đi Phù Dung thành vào tiết cuối năm như thế này. Hiện giờ, tiểu thư đã đi đến tận đây, điện hạ lại muốn đưa nàng hồi Giang Lăng, nếu lỡ bị đồn thổi, mọi người nhất định sẽ cho rằng tiểu thư là vì theo điện hạ mà đến. Tới lúc đó, tiểu thư còn mặt mũi nào gặp người.
Đạo lý của điện hạ lớn nhưng lại không có cảm tình.
Với tình trạng tiểu thư hiện giờ, có thể nào một mình trở về chứ!!!
Tố Vân hiếm khi không khuyên giải, “Tiểu thư nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Phía sau tiểu thư còn có lão phu nhân, còn có nhị thiếu gia, tương lai Giang phủ nhất định sẽ không khiến tiểu thư ấm ức.”
Từ nhỏ, nàng đã đi theo tiểu thư, biết mấy năm nay nàng chịu khổ không ít, nếu thật sự có thể giải thoát, đó cũng là chuyện tốt.
Giang Chiểu không nói gì.
Lại ngồi thêm chốc lát, mới quay đầu phân phó Tố Vân, “Đi bảo Trương thúc, hôm nay sau nửa đêm chúng ta sẽ xuất phát.”
Nàng không có lý nào lại trở về, lại càng không nên ngây ngốc tiếp tục dây dưa với hắn.
Nàng nghe lời hắn mười năm.
Không thể đi chân trần dẫm sàn nhà, không thể trước mặt mọi người vui cười, ăn cơm sau, uống canh trước, lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện.
Hắn nói hướng đông, nàng không dám đi hướng tây.
Biết rõ hắn gắp đồ ăn cho mình là vì thuận theo Hoàng Hậu, nàng vẫn không nhịn được mà cao hứng tận mấy ngày. Thậm chí, hắn múc cho nàng canh trứng, biết rõ ăn vào sẽ nổi mụn đỏ trên cổ, cũng nhận lấy nuốt vào, chẳng từ nan.
Đã từng, nàng tôn sùng lời hắn nói như thánh chỉ.
Nàng cảm thấy bất cứ gì hắn nói đều đúng.
Nhưng lúc này,
—— Nàng không muốn lại tuân theo nữa.
Giang Chiểu nghỉ ngơi một ngày, ngủ bù lấy sức. Khi bóng đêm vừa buông xuống, nàng khoác áo choàng, nói muốn đi dạo hít thở không khí.
Đa số khách điếm Giang thành đều xây dựng trên đường núi. Ra khỏi khách điếm, nhìn hướng lên trên sẽ thấy những ngọn đèn dầu thấp thoáng kéo dài, còn sáng hơn cả vầng trăng tròn và bầu trời đầy sao. Nhìn xuống bên dưới là vô số con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết rộng hẹp.
Giang Chiểu xuống lầu, từng bước đi trên đường lót đá xanh xanh ra tiền viện. Lần ra khỏi cửa này cũng là lần đầu tiên sau khi nàng rời Giang Lăng.
Tuyết rơi ban đêm, đèn dầu tuy thắp sáng trưng, nhưng không khí vô cùng quạnh quẽ.
Trong đình viện, có một gốc đa già, tuyết đọng lấp hơn phân nửa rễ cây, trên cành treo đầy lụa bố đỏ, Tố Vân quay đầu nói với Giang Chiểu, “Tiểu thư, người nhìn xem, là cây hứa nguyện.”
Không phải chùa miếu, cũng không phải đạo quan.
Chỉ là một gốc đại thụ trăm tuổi trong khách điếm. Không biết bắt đầu trở thành nơi ký thác tâm tư nguyện vọng của khách thập phương tự bao giờ.
Tố Vân nói, “Tiểu thư, nếu người muốn hứa nguyện, nô tỳ sẽ bảo tiểu nhị mang hai mảnh lụa đỏ tới, tiểu thư viết nguyện vọng ra rồi chúng ta treo lên.”
Giang Chiểu nói không muốn.
Nàng đã từng viết nguyện vọng như thế rất nhiều lần, chẳng những không thành hiện thực, còn khiến chúng cách mình càng ngày càng xa.
Lúc phụ thân bị nhốt ở Hà Bắc, nàng ước nguyện ông có thể bình an trở về.
Lúc mẫu thân xông vào vây thành tìm ông, nàng ước nguyện bọn họ có thể toàn mạng lui ra.
Thế nhưng, kết quả không một ai quay lại cả.
Năm ấy nàng bảy tuổi, Giang Hoán vừa lên ba.
Nàng ngồi bên Giang Hoán trên ngạch cửa Giang phủ, ngóng chờ bóng dáng phụ mẫu.
Mãi đến một ngày, Giang Hoán ôm nàng khóc lóc nói, hắn biết cha mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa.
Năm ấy, nàng lại cầu thêm nguyện vọng mới. Khi Thái Tử giúp nàng đoạt lại cây trâm kia, nàng hỏi hắn là ai, Thái Tử không chút do dự đáp, “Muội là Thái Tử Phi tương lai của cô.”
Khi đó, nàng ước nguyện nàng có thể nhanh nhanh trưởng thành để làm Thái Tử Phi của hắn.
Thế nhưng vẫn không linh nghiệm.
Giang Chiểu nghĩ cả đời này, nàng sẽ không bao giờ ước nguyện nữa.
Tầm mắt Giang Chiểu thu lại, rời khỏi cây đa, chuyển sang một điểm đỏ bắt mắt chễm trệ trên nền tuyết trắng.
Hẳn là ước nguyện của ai đó từ trên cây rơi xuống.
Giang Chiểu đi qua nhặt lên, khi chuẩn bị treo trở lại thì ánh sáng đèn l*иg trên tay Tố Vân chiếu rọi từng nét chữ trên mảnh lụa rất rõ ràng.
“Nguyện cùng quân vĩnh bất tương kiến.”
Giang Chiểu đứng sững trên nền tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Giang Chiểu quay đầu thì thấy Trần Ôn khoác áo choàng màu xanh đen đang bước về phía mình.