Chạng vạng, Trương thúc gõ cửa đưa đồ ăn, Giang Chiểu qua loa dùng hai miếng, không muốn ăn nữa.
Giang Chiểu từng ngồi thuyền. Bất quá, đều là thuyền nhỏ du hồ.
Đi xa như thế này vẫn là lần đầu, nên đêm xuống chợt cảm thấy say sóng.
Giang Chiểu nằm trên giường mơ mơ màng màng, nghe Tố Vân đi đến trước mặt nói, “Công tử đó họ Ninh, nhậm chức dưới trướng Thụy Vương.”
Giang Chiểu biết Thụy Vương.
Là đệ đệ đồng bào với Thái Tử Trần Ôn.
Hoàng Thượng có tổng cộng hai nhi tử, một công chúa, đều là Hoàng Hậu sở sinh.
Phù Dung thành chính là đất phong của nhị hoàng tử Thụy Vương.
Tố Vân lại nói gì đó, nhưng Giang Chiểu không nghe rõ, thật sự là quá mệt mỏi, nên nàng đã ngủ thϊếp đi. Mấy ngày sau đó, tình trạng say sóng của Giang Chiểu càng trở nặng hơn.
Hành trình thủy lộ này, nàng bị hành hạ không nhẹ, ăn bất cứ thứ gì vào dạ dày đều lập tức nôn ra. Chẳng những cả người gầy đi một vòng, mà toàn thân đều không có nửa điểm sức lực.
May mắn trên đường thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên, cũng phải mất năm sáu ngày mới đến Giang thành.
Bến tàu Giang thành náo nhiệt hơn ở Giang Lăng. Liếc mắt nhìn xung quanh đều là quan binh đang thu dọn vật tư. Trương thúc đưa thuyền cập bờ, đi tìm hiểu tình hình một phen, sau đó trở về bẩm báo với Giang Chiểu. Phù Dung thành năm nay gặp tuyết tai, rất nhiều thuyền từ Giang Lăng đến đây vào mấy ngày trước, là vận chuyển vật dụng đến Phù Dung thành.
Giang Chiểu ngẩn người.
Không ngờ cách mấy năm mới đến Phù Dung thành, thế mà lại ngay lúc gặp thiên tai.
Tố Vân cẩn thận đỡ nàng ra khoang thuyền. Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, Giang Chiểu bất giác thanh tỉnh rất nhiều, suy yếu gắng gượng thẳng người, không dựa vào vai Tố Vân nữa, ngước mắt nhìn ra xa.
Áo choàng hồ ly nguyệt sắc che nửa khuôn mặt nàng, tầm mắt Giang Chiểu cũng không tốt lắm, nhưng thân ảnh màu xanh đứng đối diện nàng quá mức loá mắt.
Người nọ cũng đang nhìn về phía nàng.
Ánh mắt như đao lạnh băng thẳng tắp dừng trên người nàng.
Sắc mặt Giang Chiểu nguyên bản tái nhợt, càng thêm trắng bệch, quay đầu lại run giọng hỏi Tố Vân, “Sao hắn lại ở đây?”
Người trên bến tàu lạnh mắt nhìn Giang Chiểu, đúng là Thái Tử Trần Ôn.
Sau đêm gặp Giang Chiểu ở Vạn Thọ Quan, Trần Ôn thu được sổ con Thụy Vương trình lên bẩm báo chuyện tuyết tai, suốt đêm liền xuống núi chạy tới đất Thục.
Chỉ tới Giang thành trước Giang Chiểu ba ngày.
Hôm nay, vật dụng từ Giang Lăng lần lượt vận chuyển tới, Trần Ôn đích thân đến bến tàu đốc thúc. Hắn nhìn tất cả thuyền đò trên sông một lượt, liền vô tình thấy thuyền Giang gia.
Lúc bắt gặp thân ảnh mảnh khảnh kia, nháy mắt trên mặt Trần Ôn phủ một tầng sương lạnh.
Hai mắt hắn nhìn thẳng hướng về phía Giang Chiểu.
Hôm nay, tuyết không lớn như hôm qua. Vài bông tuyết nho nhỏ rơi trên tóc Giang Chiểu. Nàng ngây ngốc đứng một chỗ, mắt nhìn người kia từ từ tiến gần.
Ngày thuyền nhổ neo, Tố Vân từ miệng Ninh công tử biết được, Thái Tử Trần Ôn đi đất Thục cứu tế.
Nhưng lúc đó, Giang Chiểu bị say sóng, thần trí mơ hồ, Tố Vân nói gì, nàng căn bản không nghe vào.
Sau đó, tinh thần càng không dậy nổi.
Hiện giờ, thình lình tái kiến gương mặt này trên thuyền, quanh thân bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Trần Ôn rất cao, Giang Chiểu đứng thẳng cũng chỉ đến ngực hắn, thân ảnh tinh tế đơn bạc, đứng trước mặt Trần Ôn càng có vẻ yếu đuối mong manh.
Giang Chiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tuyết bay phất qua gương mặt vẫn một vẻ lạnh nhạt.
Đều nói đương kim Thái Tử, thân thể giống Hoàng Thượng, ngũ quan lại tinh xảo giống Hoàng Hậu, nhưng Giang Chiểu lại cảm thấy đôi đồng tử đen nhánh kia không giống một ai.
Khi thì thâm thúy như sao trời cuồn cuộn, làm người nhìn không thấu.
Khi lại thanh lãnh như nước suối, hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt.
“Đi đâu?”
Giọng Trần Ôn hững hờ.
Gió trên bến tàu quét qua mặt Giang Chiểu, chóp mũi lạnh đến mức đóng một lớp sương mỏng, như nụ sen mới mọc, vừa sạch sẽ lại mang vài phần diễm lệ.
Giang Chiểu hít một hơi, nhưng nàng còn chưa mở miệng, lại nghe thấy hắn chất vấn, “Ở đây tuyết lớn, nàng không biết à?”
Thanh âm nghiêm khắc, ánh mắt cũng lạnh đến đáng sợ.
Giang Chiểu thất thần, tim như muốn ngừng đập.
Lời nói lạnh băng lại một lần nữa vang lên, “Thiên tai trước mặt, vạn sự khó liệu, há có thể coi như trò đùa, lại theo tới đây hồ nháo.”
Ngực Giang Chiểu đột nhiên như bị thiêu đốt.
Cảm giác khó chịu còn hơn lúc bị say sóng.
Giang Chiểu nhớ lại.
Mười năm qua, hắn đi nơi nào, nàng liền theo đến nơi đó, không biết khi nào đã trở thành thói quen, mới có thể làm hắn hiểu lầm.
Nhưng lần này nàng muốn nói cho hắn biết, nếu sớm biết hắn có mặt tại đây,
—— nàng sẽ không tới.
Giang Chiểu đã nôn suốt mấy ngày trên thuyền, thân mình vốn cực kỳ suy yếu, hiện giờ trong lòng lăn lộn mấy phên, cảm giác say tàu lại phát tác, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch hệt như tuyết —— trông rất dọa người.
Mày Trần Ôn nhíu chặt, đang muốn hỏi tiếp, lại thấy nàng xoay người qua, khom lưng nôn mửa.