"Quả thật tính tình giống y như nương của nó vậy." Bướng bỉnh không ai bằng. Đã thích ai là thích hết ruột gan, bị thương tâm, nói vứt bỏ là vứt bỏ, không một chút do dự.
"Nếu cha mẹ nó còn sống, ta cũng không đến mức ép nó như vậy. Giờ chỉ còn hai tỷ đệ nó, từ nhỏ đã không cha không mẹ, tương lai biết phải dựa vào ai đây? Gả cho Thái tử là lựa chọn tốt nhất. Hoàng hậu nương nương cùng mẫu thân bọn nó khi còn sống là tỷ muội kết nghĩa kim lan, hoàng hậu nhất định sẽ không bạc đãi nó, sẽ chống lưng cho nó. Giang Hoán ngày sau cũng có chỗ dựa."
Giang lão phu nhân nói một hơi, đến những lời cuối cùng thì hai mắt đã ẩm ướt.
"Linh vị kia đặt tại từ đường mấy năm nay, lúc sống tên tuổi hiển hách, chết rồi thì mọi thứ lạnh lẽo, rốt cuộc có đáng giá hay không, trong lòng mình là rõ ràng nhất." Giang lão phu nhân cảm xúc bộc phát, lại nhắc đến phụ mẫu đã mất của Giang Chiểu.
Trương ma ma khuyên nhủ, "Không phải là còn có lão phu nhân người sao?"
"Cái bộ xương già của ta còn gắng gượng được mấy năm chứ!?"
Giang lão phu nhân buồn bực một trận mới lấy lại tinh thần, dặn dò Trương ma ma, “Cho người truyền tin, ven đường chiếu cố Giang tiểu thư tử tế.”
Đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt, miễn cho bực bội trong lòng.
…
Phù Dung thành ở phía Tây Nam.
Giang Chiểu chuyến này xuất phát từ kinh thành Giang Lăng. Xe ngựa tới trước bến tàu Giang Lăng thì chuyển sang đường thủy, sau khi đến Giang Châu, lại đổi qua xe ngựa, thẳng tiến Phù Dung thành.
Cuối năm, trời liên tục đổ đại tuyết nhiều ngày nên thuyền trên sông không nhiều.
Trên mặt sông lạnh giá cũng chỉ có duy nhất thuyền của Giang gia.
Có hai bà tử thúc giục nhà đò lên đường vài lần, hỏi hôm nay rốt cuộc có thuyền hay không, nhà đò không kiên nhẫn phán một câu, “thuyền nửa tháng trước đi ra ngoài còn chưa trở về, thay vì ở đây khua môi múa mép với ta, không bằng đến Giang gia người ta cầu tình, xem có thể đi nhờ hay không đi.”
Hai bà tử nháy mắt ngậm miệng.
Thuyền người khác còn đỡ, sao lại cứ nhất thiết là Giang gia.
Nhưng thấy đã qua hơn nửa ngày, cũng không gặp thuyền nào khác, hai người cứ cọ tới cọ lui, cuối cùng miễn cưỡng đi cầu người, mới vừa định mở miệng, đã bị Trương thúc cự tuyệt.
“Thuyền Giang gia không chở người rảnh rỗi.”
Hai bà tử hậm hực trở về, tức giận không nhẹ, những lời nghẹn trong lòng, toàn bộ phát tiết ra, “Còn không phải là tứ cô nương Giang gia mới vừa bị từ hôn sao? Không còn mặt mũi gặp người, mới ra cửa tránh đầu sóng ngọn gió, vậy mà còn bày đặt ra vẻ!”
Hai bà tử nguyên là thân thích nhà mẹ đẻ Vương thị tam phòng Lâm gia, đến Giang Lăng tới dự tiệc rượu cuối năm chỗ Vương thị. Hai bà cố ý đến sớm trước một ngày, lại trùng hợp gặp cô em chồng Lâm gia từ Ngũ Đài Sơn trở về thì nghe kể Giang gia bị từ hôn.
Hai người vốn là họ hàng xa tìm đến nịnh bợ Lâm gia.
Chuyện Giang gia bị từ hôn, hai người đã lẩm bẩm suốt dọc đường, không ngơi mồm.
Gặp ai cũng truyền tán tin tức.
Không ngờ lại gặp chính chủ ngay tại bến tàu, nhàn thoại đã đời mới nghĩ đi cầu người khác, vốn cũng là da mặt dày, hiện giờ bị cự tuyệt, cảm thấy xấu hổ không chỗ nào trốn.
“Thái Tử vốn dĩ không thích nàng, lúc ở Vạn Thọ Quan, lại không có mắt sắc, ai không chọc, cứ phải chọc cô em chồng của ta, không chiếm được chỗ tốt đã đành, còn trực tiếp bị Thái Tử lui hôn.”
“Giang gia há có thể bỏ qua chuyện tốt này. Hôn sự là ngự tứ, lúc này e rằng cố hết sức bám víu đi.”
“Ngự tứ thì như thế nào, Hoàng Hậu nương nương thiên vị Giang gia thì làm sao? Ngài cũng họ Lâm, thời điểm mấu chốt, khuỷu tay có thể quẹo ra ngoài à!? Ta thấy Giang gia mấy năm nay cũng coi như là chiếm hết phú quý. Giang gia lão gia tử hiện giờ đã bảy tám chục tuổi, tể tướng phủ có quyền thế như hôm nay, còn không phải nhị gia Giang gia năm đó sáng suốt, dùng hai mạng đổi lấy phú quý cho cả nhà đó sao. Cuộc mua bán này đã rất có lời rồi! Hiện giờ không phải là hiệp ân báo đáp còn gì!?”
Người trên bến tàu, không chỉ có hai bà tử kia.
Lời nói vào tai người xung quanh, liền thành câu chuyện bát quái mới mẻ.
Một vị thư sinh đứng trên bến tàu, tay cầm ô, an an tĩnh tĩnh chờ thuyền.
Nghe hai bà tử nói xong, xoay người đi tới trước mặt hai bà, mỉm cười lễ phép hỏi một câu, “Xin hỏi hai vị đại thẩm, có từng đọc sách?”
Hai bà tử bị hắn hỏi đột ngột, liếc hắn một cái.
Ở Phù Dung thành, hai bà bất quá chỉ là một thương phụ bình thường.
Ai mà biết chữ!!!
“Ta xem cách ăn mặc của công tử có vẻ là người đọc sách, là có chữ nào không biết khiến công tử chạy đến đây hỏi tới trên đầu lão phụ nhân như chúng ta à!?” Bà tử đầy mặt chanh chua đáp.
Vị công tử kia cũng không giận, đứng thẳng lưng, không nhanh không chậm nói, “Nếu đã biết mình là lão phụ nhân, còn không biết chữ, nói chuyện nên chọn lựa câu chữ mình biết, miễn cho bị chê cười mới phải.”