"Không trọn vẹn thì hãy buông tay..."
Em quay lại con đường cũ, nơi đã từng in dấu chân của đôi ta. Em nhớ bàn tay luôn giữ lấy em và cả cái mỉm cười luôn làm em hạnh phúc. Em chọn ra đi vì biết rằng mình không thể mang cho anh hạnh phúc trọn vẹn. Việc dừng lại và nhường cho một người phụ nữ song bước cùng anh không phải là việc dễ dàng nhưng em chấp nhận.
Yêu không phải là sự ích kỷ, cố chấp vồ vập lấy nhau. Yêu là trao cho nhau hạnh phúc, kể cả phải buông tay. Là vợ nhưng em không thể mang đến một gia đình thì cũng không nên ép buộc anh ở bên cạnh.
Trước đây, em từng nghĩ mình có thể đạp lên dư luận, vượt qua ánh mắt mọi người và bỏ lại nỗi ê chề của bản thân phía sau để cố chấp ôm lấy hạnh phúc hư ảo đó. Nhưng mọi thứ đã tan biến khi em nhận ra ánh nhìn yêu thương của anh dành cho trẻ nhỏ. Em hiểu rằng, điều anh cần là một gia đình thật sự, nơi có tiếng trẻ con sẽ xoa dịu mọi vất vả, mệt mỏi của anh trên đường đời.
Người phụ nữ không thể sinh con cũng như cây ăn quả không cho trái. Rồi người ta cũng sẽ tìm cách nhổ bỏ để thay thế vào một cái cây khác. Thà lúc đầu sinh ra để là một cái cây làm cảnh thì việc nó cho trái hay không chẳng ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác. Nhưng sinh ra trong kiếp đàn bà, không thể cho chồng một đứa con thì cũng chỉ như bao cây cỏ vô dụng khác.
Anh chấp nhận cái cây mà ngày đêm vẫn vun tưới trong vườn không ra trái trong bao lâu? Em sợ ngày nào ấy khi anh nhìn những khu vườn bên cạnh đang trĩu quả còn mình chẳng có gì thì anh có buồn không?
Em tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta nhưng em lại không tin bản thân em. Bao đêm em khóc ướt đẫm cả bình minh vì những bất lực mà mình đang có. Em yêu trẻ con, em muốn anh có một gia đình thật sự. Những hồ hởi ngày đầu bên nhau, tương lai chúng ta cùng vẽ giờ đây lại ám ảnh em đến mỏi mòn. Em không đủ bản lĩnh để phải dằn vặt và sống như một cái bóng bên cạnh anh.
Chấp nhận người phụ nữ khác bước vào cuộc đời anh dù tàn nhẫn với em nhưng vẫn hơn nhìn anh chịu đựng. Em không thể mang cho anh hạnh phúc trọn vẹn thì ít nhất cũng dành cho anh một cánh cửa để xây khung trời mới.
Cuối thu lá rụng đầy con đường nhỏ, chút ký ức ngày nào rồi cũng sẽ tàn lụi về với đất. Nhưng trước khi tan biến, những chiếc lá vẫn hát bài tình ca ngày mùa cùng những giọt nước mắt của người phụ nữ suốt đời chẳng thể sinh ra quả ngọt. Tình yêu là ích kỷ nhưng nếu đến cuối cùng vẫn không trọn vẹn thì hãy buông tay.
“Unbreak my heart
Say you"ll love me again
Undo this hurt you caused
When you walked out the door
And walked out of my life
Un-cry these tears
I cried so many nights...”(*)
- ---
(*) “Unbreak My Heart” do Toni Braxton thể hiện