Ở Bên Người Cũng Phải Rời Xa

Chương 6

Giữa biển người mênh mông, em cứ ngỡ đã tìm được anh và nắm lấy bàn tay ấy. Nhưng trong giây phút, mọi thứ lại trôi qua mất. Cả tiếng nói trầm ấm, những vòng tay yêu thương... em cũng không thể níu giữ.

“Trò đùa tạo hóa” mới nực cười làm sao!

“Trót sinh ra phận mình trái ngang, yêu đương khác thường,

Sống giữa đời mệt nhoài âm thầm chịu bao đắng cay....”

Cho đến tận bây giờ, em vẫn cứ quanh quẩn trong kiếp người cô độc. Em tồn tại chỉ để tìm thấy anh. Gặp nhau đó, chia ly đó, yêu nhau đó, rồi tổn thương đó. Thế gian này lẽ nào không có chốn cho em dừng chân? Nếu yêu thương là chờ đợi, là tìm nhau thì há chẳng phải em đã chờ anh rất lâu rồi sao? Anh là tình yêu, là khát vọng mà em tìm kiếm nên dù bao lâu, bao xa, em cũng sẽ tìm được anh. Nhưng đời người không phải mọi điều chúng ta muốn đều có thể đạt được.

Em chỉ là chú cá ngốc nghếch, tìm theo trái tim mình và lạc mất chốn về. Nhưng đâu đó ngoài biển lớn vẫn còn những đàn cá chờ em quay về. Em không muốn mất anh, càng cũng không muốn đàn cá ấy tổn thương vì đã đặt hy vọng ngày em thay đổi.

Yêu, sao phải đau khổ như thế? Em chỉ muốn là chính mình, tự do lựa chọn, tự do với cuộc sống này và tự do yêu anh. Nhưng thực tại quá tàn nhẫn, em bất lực và chẳng dám cầu mong phép màu xuất hiện.

Em có thể chọn quay về cùng biển lớn, trở nên bình yên và sống qua mùa gió bão. Nhưng bình yên thật sự là khi ở trong vòng tay của anh. Em muốn cùng anh nơi đầu con sóng, muốn chúng ta ngược gió mà đi.

Em trách ông trời, tại sao sinh ra oan trái? Tại sao bắt em chờ đợi và tìm kiếm để rồi khi gặp được nhau thì nhận ra chúng ta không thể thuộc về nhau? Điều khó nhất trên đời là không suy nghĩ, anh ơi, mấy ai làm được điều đó? Em lại càng không làm được. Yêu là thế, mong manh là thế... Nếu không phải vì một chút dại khờ, một chút yêu thương và một chút cô đơn đã trở nên thân thuộc thì... em sẽ buông tay.