Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 17.2: Quyết định của Tống Chiêu

Thấy Tống Chiêu không nói chuyện, Trác Cảnh Diễm nhỏ giọng nói: “Chiêu Chiêu ơi, sau này bảo bối sẽ nghe lời Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu đừng giận bảo bối có được không ạ?”

Tống Chiêu sờ sờ đầu bé, cười nói: “Được, sau này luôn bên bảo bối, con muốn ta làm mẹ con, vậy thì ta sẽ là mẹ con”

Dẹp cái kết cục trong sách đi, trước đây cậu nghĩ sai rồi, vì để tránh kết cục bi thảm mà cố ý tránh xa bé con. Kỳ thật việc này không cần thiết, cậu không phải nguyên chủ, cậu sẽ không ngược đãi bé con.

Hơn nữa, hiện giờ nam phụ độc ác mới có bao lớn, tên mình còn viết chưa đủ nét, cậu sẽ nuôi dạy bé con thật tốt, vạch ra con đường đúng đắn cho bé con.

Còn về nữ chính, dựa vào cái gì mà bảo bối nhà cậu phải xoay vòng quanh nàng ta chứ?

Nữ chính rõ ràng yêu nam chính chết đi sống lại, hiểu lầm không ngừng. Còn vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam chủ mà dính vào tiểu nam phụ nhà cậu, làm bé con thay nàng ta cùng nam chính đối nghịch.

Cuối cùng nàng lại uống rượu mừng với nam chính, lợi dụng tiểu nam phụ nhà cậu xong vứt bỏ, đến mạng cũng không còn, dựa vào cái gì hả?

Cậu không tin có cậu cưng chiều, che chở bé con lớn lên mà bé con còn có thể đi lầm lên con đường đó được.

“Oaaa!” Tiểu đậu đinh cực kỳ vui mừng: “Thật không ạ? Thật không ạ? Mẹ...Chiêu Chiêu quá tuyệt vời, bảo bối thích lắm, thích lắm!”

Bé con Trác Cảnh Diễm ôm cổ Tống Chiêu không ngừng làm nũng, suýt chút gọi mẹ [mẹ = mama, bé mới nói 1 âm]. Nhưng nhớ ra Chiêu Chiêu không thích bé gọi là mẹ, vì thế vội vàng dừng lại, gọi Chiêu Chiêu.

Tống Chiêu: “Được rồi, đầu tiên chúng ta phải thỏa thuận ước pháp tam chương”

Trác Cảnh Diễm nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Chiêu Chiêu, ước pháp tam chương là gì?”

Tống Chiêu: “Là ta và con sẽ hứa với nhau ba điều, và phải tuân thủ làm đúng như đã hứa, con hiểu không?”

Thấy Tống Chiêu rất nghiêm túc, tiểu gia hỏa không tiếp tục làm nũng bán manh nữa: “Đã hiểu ạ, Chiêu Chiêu nói đi”

Tống Chiêu: “Thứ nhất, từ nay về sau không được tùy ý đánh nhau, chúng ta là nam nhi, quân tử động khẩu không động thủ, lần này con đánh nhau với bạn nữ, nhưng nếu đó là bạn nam lớn hơn con thì sao bây giờ?”

Tiểu gia hỏa nghe xong, vẻ mặt rối rắm: “Nhưng mà, nếu lại có người nói xấu Chiêu Chiêu thì phải làm sao?”

Tống Chiêu: “Ai muốn nói thì mặc kệ họ, miệng là trên người họ, họ thích nói gì thì nói, chúng ta cũng không mất miếng thịt nào mà”

Tiểu gia hỏa nghe vậy há hốc, miệng phồng như viên thịt, đây là lời nói gì vậy?

Tống Chiêu tiếp tục: “Thứ hai, việc gì không biết, nhất định phải tìm ta hỏi, không được một mình nghĩ linh tinh”

Thật là sợ nhóc sau này cái gì cũng để trong lòng, rồi suy nghĩ vớ vẩn. Cuối cùng gặp nữ chính, được nàng ta dịu dàng an ủi vài câu thì khăng khăng đào tim đào phổi cho nàng.

Trác Cảnh Diễm: “Dạ, vậy thứ ba là gì ạ?”

Tống Chiêu: “Thứ ba...Không có thứ ba, ước pháp tam chương, dù nói là có 3 điều nhưng không nhất định đủ 3 điều. Dù sao thì, bất kể thế nào, sau này con phải ngoan ngoãn, được chứ?”

Tống Chiêu cũng chưa từng chính thức nuôi dưỡng trẻ nhỏ. Những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng không giống Trác Cảnh Diễm, vậy nên cậu chỉ có thể từ từ học tập.

Trác Cảnh Diễm: “Được ạ, bảo bối đồng ý, Chiêu Chiêu sẽ luôn thích bảo bối sao? Sẽ không ghét bảo bối phải không ạ?”

Tống Chiêu: “Đúng vậy”

Trác Cảnh Diễm mỉm cười. Nhân cơ hội, nhóc liền đòi hỏi: “Vậy sáng mai Chiêu Chiêu có thể đưa bảo bối đi học không ạ?

Tuy Trương Thượng Châu bị mẹ kế bắt nạt rất đáng thương, nhưng Chiêu Chiêu sẽ không giống như thế, bé muốn Chiêu Chiêu đưa mình đi nhà trẻ, để các bạn khác đều nhìn thấy.

Tống Chiêu: “Có thể, nếu ta không bận, sẽ cố gắng mỗi ngày đều cùng con đi học, sau đó sẽ đón con lúc tan học”

Đây quả thật là niềm vui bất ngờ, Trác Cảnh Diễm giang hai tay ôm eo Tống Chiêu: “Thật không ạ? Chiêu Chiêu thật tốt, con rất thích Chiêu Chiêu, a...”

Tống Chiêu: “Làm sao vậy? Để ta xem nào”

Trác Cảnh Diễm: “Không...không có gì đâu Chiêu Chiêu”

Tống Chiêu: “Vừa rồi không phải đã hứa sao, có chuyện gì sẽ nói với ta? Hay là con căn bản không coi ta là mẹ con?” . Hai chữ ma ma, Tống Chiêu vẫn cảm thấy rất khó nói ra.

Tiểu gia hỏa lập tức lắc đầu: “Không phải không phải, con cho Chiêu Chiêu xem, Chiêu Chiêu đừng giận”. Nói rồi đem tay áo vén lên, khuỷu tay trái bị trầy da, bị rướm tơ máu.

Tống Chiêu: “Thằng bé này, bị thương sao lại không nói một tiếng, có đau không? Chiêu Chiêu thổi cho con”

Tống Chiêu nhìn vết thương mà đau lòng, nhóc con này bị thương cũng không kêu không khóc, thật không biết tính tình giống ai.

Quản gia Khương vừa nghe cũng đứng ngồi không yên, nhờ Trần Cảnh lái xe đến bệnh viện, trầy da là chuyện nhỏ nhưng nếu tổn thương xương cốt thì không ổn, cần đi kiểm tra cho yên tâm.

Tiểu gia hỏa mặc nhiên im lặng trong lòng Tống Chiêu, nhìn Tống Chiêu thổi vết thương cho mình, bé cực kỳ vui vẻ, đây chính là tình thương của mẹ sao? Bé thật hạnh phúc!

===

Tác giả có chuyện muốn nói: Bắt đầu chăm bé con.

Bò: mọi người có nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ của Chiêu và bé con không, trong suy nghĩ và cách xưng hô. Có đề xuất hãy nói nhé.