Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 16.1: Nhãi con đánh lộn

Trường học của Trác Cảnh Diễm cách công ty Tống Chiêu khá xa, dù không kẹt xe cũng mất khoảng 40 phút. Đây không phải lần đầu cậu tới trường của thằng bé, nhưng là lần đầu cậu bước chân vào.

Tiểu gia hỏa học ở trường học quý tộc, học sinh là con của người không tiền thì quyền. Tống Chiêu không biết nhóc con xảy ra chuyện gì.

Mới đến nhà trẻ, quản gia Khương lại gọi tới nói họ đang ở văn phòng của hiệu trưởng của tầng 3, dặn cậu tới thì trực tiếp đi lên.

Tống Chiêu hỏi vị trí rồi đi lên, Trần Cảnh nghĩ một chút rồi quyết định cùng nhau lên.

Phòng hiệu trưởng im ắng, quản gia Khương đứng một bên gần cậu chủ nhỏ. Ghế bên cạnh là một đứa bé khác cùng với hai cô gái mặc đồng phục giống nhau, hẳn là giáo viên mầm non.

Tống Chiêu gõ tượng trưng vài tiếng, nhóc con lập tức nhìn qua. Khi thấy cậu thì đôi mắt sáng ngời, lại không biết nghĩ điều gì thì ánh sáng vụt tắt, cúi đầu, đáng thương vô cùng.

quản gia Khương: “Chiêu thiếu, cậu đến rồi”

Hiệu trưởng: “Vị này là phụ huynh của bạn Trác Cảnh Diễm phải không? Mời vào”

Hiệu trưởng đứng lên nghênh đón.

Tống Chiêu: “Ngài là hiệu trưởng phải không? Hân hạnh hân hạnh, không biết đứa nhỏ nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì?”

Tống Chiêu vừa nói vừa liếc nhìn Trác Cảnh Diễm một cái, tiểu gia hỏa nghe thấy cậu nhắc đến mình thì ngẩng lên, phát hiện Tống Chiêu nhìn mình lại lập tức gục đầu xuống.

Hiệu trưởng: “Là như thế này, bạn học Trác Cảnh Diễm và bạn học Trương Thượng Châu xảy ra mâu thuẫn, hai người đánh nhau, cánh tay bạn học Trương Thượng Châu bị trầy da. Chuyện này là ngoài ý muốn nhưng lại phát sinh trong trường, chúng tôi cũng có trách nhiệm, chúng tôi rất xin lỗi, nên mời phụ huynh hai em đến cùng bàn bạc”

Hiệu trưởng không phủ nhận sơ sót của trường học, xác thật là giáo viên quản lý chưa chu toàn. Người cho con học trong trường học này đều có thế lực, học sinh mâu thuẫn, va chạm họ không gánh nổi trách nhiệm, phải mời gia trưởng đến giải quyết.

“Đánh nhau? Ngài nói Trác Cảnh Diễm đánh nhau với bạn sao?” Tống Chiêu có chút không tin được.

Chủ yếu do Trác Cảnh Diễm ở trước mặt cậu lúc nào cũng ‘mềm như bông’. Cậu không nghĩ tới thằng bé sẽ ẩu đả ở trường, hơn nữa, nhìn đứa bé bên cạnh, còn mặc váy công chúa, đây là tiểu cô nương mà.

Hiệu trưởng bất đắc dĩ: “Chúng tôi còn chưa biết nguyên nhân, hỏi thì hai đứa đều không nói”

Từ lúc đứa bé đánh nhau đã hơn một tiếng. Mọi người dò hỏi nguyên nhân, từ giáo viên đến hiệu trưởng, cả quản gia Khương ra trận không không cậy được miệng của hai đứa. Đều không nói lời nào, hỏi lại khóc.

Sau đó Khương quản nói rằng nếu không thì gọi Chiêu thiếu tới, Trác Cảnh Diễm mới thay đổi sắc mặt.

Hiệu trưởng nghe vậy, nhanh chóng bảo ông gọi phụ huynh.

Quản gia Khương vốn chỉ định nhắc như vậy thôi. Nếu gọi phụ huynh, thiếu gia thì bận công việc, hơn nữa gọi cũng không nhất định có tác dụng, dù sao thiếu gia và tiểu thiếu gia cũng không thân cận, so ra còn kém Chiêu thiếu.

Thấy tiểu thiếu gia nghe thấy Tống Chiêu thì có phản ứng, liền quyết định gọi cho Tống Chiêu.

“Cả hai đều không muốn nói sao? Để tôi hỏi...”

Tống Chiêu còn chưa nói xong, lại có một người đàn ông bước vào, khoảng chừng 30 tuổi, áo vest giày da, vừa nhìn là biết người học thức.

Người đàn ông vào cửa lo lắng trực tiếp hỏi han bé gái: “Châu Châu, sao vậy? Giáo viên nói con gây lộn với bạn? Có bị thương không? Lại đây, để ba nhìn xem”

Tiểu cô nương vốn đang rất kiên cường, thấy ba ba đến liền òa lên khóc.

Người đàn ông luống cuống: “Châu Châu, Châu Châu ngoan, không khóc, ba ở đây, ai bắt nạt con nói cho ba, không khóc nữa, không khác nữa”

Bé gái vẫn không nói, vẫn rơi nước mắt.

Trác Cảnh Diễm nhìn bạn của mình đang dụi dụi trong lòng ba ba, bé cực hâm mộ, đôi mắt đỏ lên.

Tay bé cũng bị đau, bé cũng muốn được Chiêu Chiêu ôm trong ngực dỗ dỗ.

Nhưng mà, bé đã đánh nhau với bạn, bé không phải bé ngoan nữa...Sau này Chiêu Chiêu khẳng định không thích bé nữa, bé nên làm gì bây giờ? Bé không phải bảo bối ngoan, sau này cũng sẽ không có ai thích bé...

Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ và ủy khuất của nhóc con, tim Tống Chiêu không biết sao lại thấy đau lòng như vậy, cậu đến bên tiểu đậu đinh, ôm nhóc lên.

Nhóc con vốn đang bi thương đột nhiên phát hiện mình bị năng lên, còn không kịp kêu một tiếng đã thấy khuôn mắt phóng đại của Tống Chiêu.

Bé được Chiêu Chiêu bế, giờ bé đang ở trong ngực Chiêu Chiêu.

Trác Cảnh Diễm mở to hai mắt, không thể tin nổi.

Tống Chiêu sờ sờ đầu nhóc, ôm nhóc đến gần người đàn ông.

Tống Chiêu: “Rất xin lỗi anh, mâu thuẫn với con gái anh là đứa trẻ nhà chúng tôi, thực sự xin lỗi, chỉ là hai đứa vẫn không chịu nói nguyên nhân mâu thuẫn, chúng tôi cũng không rõ ai đúng ai sai, tiền thuốc men tôi sẽ phụ trách, chỉ là các bạn nhỏ đùa nghịch, va đập là không thể tránh khỏi, mong ngài không để trong lòng, lần sau hai đứa nhỏ không cần vì chuyện này mà xích mích”

Ký thật với Tống Chiêu, bạn bè mâu thuẫn là chuyện bình thường, chơi thân cỡ nào cũng sẽ có lúc tranh cãi, huống chi hai đứa nhỏ còn chưa biết nặng nhẹ. Hơn nữa, bọn trẻ thường là giây trước đánh đến khí thế ngất trời, giây sau lại vui vẻ chơi với nhau.