Mãi đến khi buổi phát sóng kết thúc, nhìn lại đĩa thịt heo xào ớt chuông hấp dẫn khiến người ta chảy nước miếng kia, Trần Cảnh mới tin rằng Tống Chiêu thực sự biết nấu ăn.
‘Nào, mọi người thử đi! Tuy đơn giản nhưng ăn với cơm rất ngon.” Tống Chiêu xới cơm và mời Trần Cảnh, quản gia Khương, đầu bếp Dương dùng thử.
Vừa nếm thử, mọi người phải giơ ngón cái lên tán thưởng. Ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi, cuối cùng, còn được đầu đổ vào bát trộn cùng cơm.
Đầu bếp Dương: ‘ Chiêu thiếu, tôi đã ghi lại các bước nấu ăn của cậu, buổi tối tôi nấu cơm, cậu có thể cho tôi ít lời khuyên được không?’
Không phải ông không biết làm thịt heo xào ớt chuông, ông đã từng nấu món này, cũng từng cảm thấy trình độ của mình rất tốt. Nhưng khi thử “kiệt tác” của Chiêu thiếu, ông nhận ra rằng không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
Tống Chiêu: “ Được thôi, nếu quên bước nào có thể hỏi lại tôi”.
Hiếu học là chuyện tốt, Tống Chiêu rất ủng hộ.
Trần Cảnh: ‘Chiêu, cậu nói xem cậu có tài nấu nướng giỏi như vậy, tại sao không thể hiện sớm hơn?’.
Tống Chiêu: “Không có đâu, em còn thiếu xót lắm. Anh Cảnh, chúng ta có lớp diễn xuất và lớp thanh nhạc phải không?”
Trần Cảnh: “Đều là cho người mới, sao vậy, cậu muốn học à?”
Tổng Chiêu: “Lần thử vai trước, em phát hiện còn nhiều chỗ mình không hiểu, nên muốn rèn luyện một chút, à, đúng rồi, công ty sẽ trả học phí phải không?”
Trần Cảnh:......
Cậu đã là phu nhân của chủ tịch tập đoàn, còn tính toán chi li chút tiền này? Kéo lông dê cũng không kéo như vậy!
[kéo lông dê: chỉ sự keo kiệt, tính toán chi ly. Dê, cừu tiếng Trung đồng âm. Áo từ lông dê, cừu (len cashmere) được ví là “sợi đá quý”, “nữ hoàng sợi” có giá thành đắt đỏ, nên người ta thu lông rất cẩn thận, kỹ lưỡng.]
Trần Cảnh: “Đương nhiên công ty sẽ lo”
Thấy Tống Chiêu chủ động như vậy, Trần Cảnh cũng không nói gì. Quả thật là công ty có mở các lớp diễn xuất và thanh nhạc.
Tống Chiêu: “Vậy anh gửi cho em lịch học đi, em sắp xếp thời gian rồi đến học”
Trong khi vẫn còn hợp đồng, cậu có thể học thêm những kỹ năng đó miễn phí. Làm quen thêm bạn mới cũng tốt. Sau này cậu có thể nhận một vài vai nhỏ kiếm thêm chút tiền. Rốt cuộc thì không ai lại phàn nàn về việc có thêm nhiều tiền đâu.
Bảy giờ hơn tối, Tống Chiêu đi dạo trở về thấy nhóc con đang ngồi trên thảm phòng khách chơi đồ chơi. Nhóc nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Tống Chiêu liếc nhìn một cái rồi chuẩn bị bước lên lầu.
Trác Cảnh Diễm: “Đợi…đợi chút”
Tống Chiêu cúi đầu nhìn bé: ‘?’
Trác Cảnh Diễm: “Chiêu Chiêu không thấy con ở đây sao? Vì sao không cùng con chào hỏi nhau? Thầy giáo nói, gặp người quen mà không chào hỏi là không lễ phép đâu”
Tiểu gia hỏa đứng dậy vỗ mông, nhỏ nhỏ giọng, mắt nhìn về Tống Chiêu, miêu tả bộ dáng ông cụ non ra vẻ trách mắng.
Chuyện này nhất định phải khiển trách Chiêu Chiêu mới được!
Rõ ràng vừa cùng nhau ăn cơm tối! Bé vốn dĩ còn muốn chơi cùng Chiêu Chiêu. Mà đợi khi bé đi vệ sinh quay lại Chiêu Chiêu đã biến mất. Làm bé buồn bã lắm!
Các bạn đều nói, sau khi ăn cơm xong họ sẽ cùng cha mẹ đi chơi công viên. Bé chưa từng được đi chơi như vậy bao giờ. Cha không ở đây, bé cũng không để ý, dù sao bé cũng không biết cha.
Nhưng bây giờ bé có “mẹ”, rõ ràng có Chiêu Chiêu bên cạnh. Vậy mà bé đi vệ sinh một chút thôi Chiêu Chiêu biến mất tăm! Chiêu Chiêu không thích bé sao?
Nghĩ như vậy, tiểu đậu đinh lại cảm thấy tủi thân rồi.
Tống Chiêu: ???
Quản gia Khương: “Chiêu thiếu, tiểu thiếu gia rất thích người, vừa rồi cậu ấy còn muốn cùng người đi dạo”. Nhưng cậu chủ nhỏ đi vệ sinh xong không thấy cậu đâu nên có chút giận rỗi.
Quản gia thấy mình già rồi, không nhìn ra cặp “mẫu tử son” sẽ hòa hợp như thế nào.
[“ mẫu tử son” giống như “vợ chồng son”; tác giả dùng “tân mẫu tử”: mẹ con mới]
Quay về mấy ngày trước, kỳ thật thiếu gia cũng còn khách sáo với Chiêu thiếu, nhưng hai ngày nay lại bám thích bám dính Chiêu thiếu. Đôi khi chơi một mình, đôi mắt còn len lén nhìn qua chỗ Chiêu thiếu ngồi, đợi khi Chiêu thiếu nhìn qua, cậu chủ nhỏ lập tức đảo mắt lảng tránh.
Chiêu thiếu cũng kỳ ghê, nói cậu thích thì cậu lại phớt lờ, không để cậu chủ. Nếu nói cậu không thích, thì không đúng, cậu sẽ làm đồ ăn cho tiểu thiếu gia, còn nhắc nhở những thứ bé không nên ăn.
Bà nghĩ không ra tại sao lại như vậy.
Nhưng là, việc này cũng không đáng ngạc nhiên, dù sao hai người vừa mới bắt đầu sống cùng nhau, cần thời gian làm quen. Bà nhìn không sai, Chiêu thiếu cũng không phải người xấu, bà chắc chắn tương lai học có thể chung sống hòa thuận.
Nhìn thằng bé phải ngước mắt lên, muốn nói chuyện trực diện với cậu nhưng nỗ lực mấy cũng không cao bằng cậu. Tống Chiêu nhịn không được nên cười rộ lên.
Đáng yêu ghê!
Không phải Tống Chiêu chưa từng tiếp xúc với trẻ con, viện mồ côi có rất nhiều đứa nhỏ hoàn cảnh giống cậu. Cậu thường hay trở về thăm chúng.
Nhưng trẻ em ở cô nhi viện không giống với với những đứa trẻ khác. Mọi người thường nói, con nhà nghèo trưởng thành sớm, những đứa trẻ mồ côi càng nhạy cảm và hiểu chuyện hơn người khác. Chúng càng thành thạo việc nhìn mặt đoán ý hơn người khác.
Tiểu đậu đinh trước mặt ngạo kiều, rụt rè chia sẻ những suy nghĩ nhỏ của nó. Cậu không thể phủ nhận rằng, cún con này rất đáng yêu!
[Ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng]
Ai biết thằng bé lại là nam phụ chứ? Người mà tương lai khiến mình thân tàn ma dại. Tống Chiêu là người luôn trân trọng mạng sống của mình, để loại bỏ những khả năng đó, cậu phải ngăn bản thân tiếp xúc nhiều với nó. Tránh xa nhóc con.
Tiểu đậu đinh nhìn Tống Chiêu bằng ánh mắt ngập tràn mong đợi, nhưng dần dần, ánh mắt đó chậm rãi biến mất, chỉ còn lại sự tủi thân.
Nhìn vậy, Tống Chiêu không nhịn được thở dài một tiếng: “Được rồi, nhóc con, muộn thế này sao không chịu đi ngủ? Nhóc ngày mai không cần đi nhà trẻ sao?”
“Cho mày chết vì lương thiện”. Tống Chiêu thầm tự mắng chính mình.
["让你烂好心: hãy để bạn chết với ý định tốt: Cho mày chết vì lương thiện". Ý là Tống Chiêu dễ mềm lòng nên khả năng “bay màu” tăng lên]
Quả nhiên biểu tình bé đáng yêu lập tức vui vẻ lên: “Dạ chuẩn bị ngủ ạ, nhưng con muốn đợi Chiêu Chiêu trở về, Chiêu Chiêu con…”
Tiểu gia hỏa còn chưa nói xong, lại nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài truyền vào. Hai người nghi hoặc, đang mắt to trừng mắt nhỏ thì quản gia Khương nói: “Ôi, chắc là thiếu gia trở về”. Nói rồi đứng dậy đi mở cửa.
Nhóc con Trác Cảnh Diễm tròn tròn hai hạt đậu hỏi: “Bà nội Khương nói ai trở lại ạ?”
Tống Chiêu: “Cậu chủ nhỏ à, là cha nhóc”
Trừ Trác Thiếu Phàm, còn ai khác để quản gia Khương gọi là ‘thiếu gia’ sao? Những thành viên khác nhà họ Trác sẽ không tới đây.
Bạn nhỏ Trác gãi gãi đầu: “Cha con? Cha con là thứ gì?”
[tác giả dùng câu 我爹是个什么东西: Wǒ diē shì gè shénme dōngxī: cha là thứ gì?/ Chứ không dùng câu 我爹是谁: Wǒ diē shì shéi?: Cha là ai?]
Bé chỉ biết chữ “bố”, “daddy”, cha là gì? Bé chưa từng nghe mọi người quanh mình gọi ai là cha nha, là giống như “bố” sao?.
[ 爸爸:bàba: bố / 爹地 :diē dì: daddy / 爹: diē: cha. Tiếng trung là chữ tượng hình, nên nhiều chữ Trác Cảnh Diễm không biết]
Ấy nên, cái đầu nho nhỏ cháy lên tò mò to to.
Tống Chiêu: “Cha nhóc thì chính là cha nhóc, không phải là cái thứ gì”
[Lý do không dùng từ “phớt lờ” ở chương 5.1 đã rõ nhé, cha bé là thứ gì bé còn không biết nữa cơ.]
Dứt lời, gió từ cửa thổi vào, hai người giật mình nhìn sang. quản gia Khương đi phía sau một người đàn ông. Hai người như bị điểm huyệt đạo, đứng bất động ở cửa.
Gió, ngừng thổi.
Không khí đóng băng.
Tống Chiêu đánh giá người đàn ông, ước chừng 1m9, mặc vest sọc đen, dáng người đĩnh đạc.
Ngũ quan nổi bật, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lông mày đen, đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén. Nhìn vào đôi mắt này đủ khiến người khác rối loạn.
Móa, ký ức nguyên chủ sao không nhắc tới vẻ đẹp của Trác Thiếu Phàm? Hoàn mỹ như vậy chính là đâm thẳng vào tim cậu. Trác Thiếu Phàm dựa vào “gu” của cậu mà lớn lên sao???
Tống Chiêu sửng sốt, còn người đàn ông không hề do dự, dừng ở cửa một chút rồi bước vào.
Đi được vài đước đã đối mặt với Tống Chiêu.
“Tôi muốn biết, sao tôi lại không là cái thứ gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.
Tống Chiêu như người mất hồn, âm thanh mạnh mẽ của “loa siêu trầm” khiến lỗ tai cậu muốn mang thai thì phải làm gì bây giờ? A a a a…
Từ từ, khoan đã, anh ta mới nói cái gì?
Sao tôi lại không là cái thứ gì? Ai nó anh ta không phải cái thứ gì?
Tống Chiêu lấy lại trí nhớ, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với nhóc con trước khi hai người kia tiến vào.
“Cha con là thứ gì?”
“Cha nhóc thì chính là cha nhóc, không phải là cái thứ gì cả”
Tống Chiêu nuốt nước miếng, sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Trác Thiếu Phàm: “Sao không nói gì, tôi thực sự muốn biết vì sao tôi không là cái thứ gì, nói đi, tôi nghe”
Trác Thiếu Phàm không nghĩ tới, hôm nay đột nhiên quay về, lại nghe được cuộc đối thoại của con trai và “vợ” mình. Rốt cuộc trong lòng bọn họ xem anh là thứ gì?
Tống Chiêu: “Lời tôi nói chính là như vậy, ha ha, ha ha…cũng không tính là sai mà, tôi cũng đâu thể nói ngài là đồ vật được.”
Cho dù Trác Thiếu Phàm đẹp trai, rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu, nhưng làm ơn đừng để bọn họ xấu hổ ngay ngày đầu gặp mặt như vậy chứ? Được không?
Trác Thiếu Phàm:....
===
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trác Thiếu Phàm: Tôi cuối cùng cũng không cần kiếm ‘đất diễn’ bằng miệng người khác nữa rồi.
Tống Chiêu: Tình huống xấu hổ như vậy, anh lên sân khấu làm gì?
Trác Thiếu Phàm:........Tôi sẽ không nói mình bị vợ ghét bỏ.