Trác Cảnh Diễm: “Chiêu Chiêu đang làm bữa sáng cho bảo bảo sao?”
[lyingb: bé tự xưng là宝宝: bǎobao: bảo bảo, cục cưng, bé cưng]
Ôi, bé thích quá, “mẹ” làm bữa sáng cho bé!
Tống Chiêu liếc nhìn nhóc một cái, không chịu thừa nhận: “Là ta tự nấu cho bản thân ăn, thuận tiện chia cho nhóc hai cái thôi. Được rồi, mau ngồi vào bàn ăn đi”
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được nụ cười tươi sáng trên mặt tiểu thiếu gia biến mất.
Chiêu Chiêu không thích mình sao? Mình không ngoan ư? Nhưng mà, mình rõ ràng chưa gọi Chiêu Chiêu là “mẹ” mà?
Quản gia Khương: “Tiểu thiếu gia, để bà Khương ôm cậu đến vào ghế ăn nhé, chút nữa Chiêu thiếu sẽ mang bữa sáng cho cậu. Không phải Chiêu thiếu vừa nói sẽ làm bữa sáng cho cậu sao?”
Đôi mắt Trác Cảnh Diễm xoay chuyển, Chiêu Chiêu có nói sẽ cho cậu hai cái, nghĩa là Chiêu Chiêu vẫn làm bữa sáng cho mình nha!
Nhóc vì thế lại vô cùng cao hứng để quản gia Khương bế mình đến bàn ăn.
Tống Chiêu cũng không định làm gì đa dạng, chỉ đun nước chuẩn bị làm nước chấm đa năng ăn kèm được nhiều món. Có nhiều cách làm nước chấm, sủi cảo chỉ cần chấm giấm là đủ ngon rồi, nhưng Tống Chiêu cũng có loại nước chấm yêu thích của mình.
Cho tỏi băm, hành lá cắt nhỏ, thêm ớt, muối, giấm, dầu mè, cuối cùng đổ dầu nóng lên. Mùi thơm lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, Tống Chiêu không khỏi nuốt nước bọt.
Chỉ cần làm nước chấm ngon dù lấy đế giày nhúng vào cũng là mỹ vị.
Nước chấm này tất nhiên sẽ cay lắm, nên Tống Chiêu làm thêm cho cậu chủ nhỏ loại không cay, nguyên liệu giống nhau nhưng không thêm ớt, vẫn thơm và đủ sức quyến rũ khiến người ta chảy nước miếng.
Sủi cảo có thể lấy ra khỏi nồi, Tống Chiêu vớt ra hai mươi cái mình muốn, thêm bảy cái cho tiểu nhóc con, sủi cảo rất to, nhồi nhiều nhân, tuy chỉ có bảy cái nhưng cậu sợ thằng bé sẽ ăn không hết.
Tống Chiêu: “Sủi cảo còn rất nhiều, lát nữa mọi người có thể nấu mà ăn, nước chấm cũng vẫn còn, tôi làm theo khẩu vị của mình, mọi người có thể nếm thử”.
Cậu nói với mấy người đầu bếp Dương. Nói xong, cậu nóng lòng mang sủi cảo vào phòng ăn.
Bé con rất lễ phép, trước khi Tống Chiêu ngồi xuống, dù bé muốn ăn cũng không chịu động đũa trước. Quyết tâm ăn cùng Tống Chiêu.
Bạn nhỏ Diễm Diễm: “Chiêu Chiêu, chúng ta mau ăn sủi cảo đi!”
Tống Chiêu cố tình lạnh mặt nói: “Ừ, nhóc ăn đi”
Tiếp đó, cậu gắp sủi cảo trên đĩa ra chấm với nước chấm, cắn một miếng, vỏ bánh đủ độ dai, thịt tươi mềm, có bắp cải lại thêm mọng nước kết hợp với nước chấm cay thơm. Tống Chiêu rất hài lòng.
Nhìn tiểu tử cũng bắt chước mình, thấy Tống Chiêu ăn cùng nước chấm, nhóc dùng nĩa xiên một chiếc sủi cảo, chấm một chút rồi đưa vào miệng. Được ăn ngon nên đôi mắt nhỏ nheo lại. Trông y như phiên bản “Tống Chiêu tí hon” đang hài lòng.
Tống Chiêu ăn hai mươi cái sủi cảo vẫn chưa thấy thỏa mãn, còn chưa đã thèm. Vì không nên ăn quá nhiều đành buông đũa xuống. Nhưng nhóc con lại khiến cậu bất ngờ, thằng bé ăn hết bảy cái sủi cảo lớn ợ một tiếng.
Cậu bé trợn mắt hoảng hốt, lập tức che miệng lại, mặt ngượng ngùng đỏ lên.
Tống Chiêu:.......
Giống như hôm qua, sau khi ăn sáng xong, Tống Chiêu cùng nhóc con đến nhà trẻ trước, sau đó tài xế mới đưa cậu đến công ty.
Tống Chiêu trước lạ sau quen, đi thẳng đến văn phòng của Trần Cảnh.
Khi gặp Trần Cảnh, Tống Chiêu trực tiếp nói cho anh biết mục đích hôm nay cậu đến, lập tức khiến Trần Cảnh sốc tới nỗi phun ra một ngụm nước.
Trần Cảnh: “Ý cậu là muốn phát trực tiếp? Livestream nấu ăn?
Đừng nói đến việc nấu đồ ăn ngon không, nếu có hỏi, anh chắc Tống Chiêu chỉ biết ăn thôi.
Tống Chiêu: “Anh Cảnh, anh bình tĩnh chút, em không lừa anh, giờ em là phu nhân nhà họ Trác, em sẽ không tự hủy hoại thanh danh của mình, em thực sự biết nấu”
Cậu lợi dụng danh tiếng họ Trác làm lá chắn, hiệu quả rất tốt.
Trần Cảnh nghĩ lại, Tống Chiêu từng là người không đáng tin nhưng hiện tại cậu đã bước chân vào nhà họ Trác, không cần thiết đi lấy đá đập chân mình.
Vì vậy, Trần Cảnh quyết định đồng ý, cùng Tống Chiêu giải quyết các vấn đề liên quan. Cuối cùng, hai người nhàn nhã trở về biệt thự.
========
Tác giả có lời muốn nói: Nhân tiện lại nói, sủi cảo nhà mình làm thực sự ngon hơn ở ngoài, còn có nhiều thịt.
Editor: Tên của bé đáng yêu là 卓璟琰 [Zhuō jǐng yǎn] [TRÁC CẢNH DIỄM], nếu dịch có cách hiểu khác là Trác Tĩnh Ngôn hoặc Trác Cảnh Ngôn, mình chọn để tên theo phiên âm nhé. Mọi người có thể vào Hanzii Dict xem thử nha.