Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 9: Sự bảo vệ của Đàm Tu

Sữa chua dâu tây bị trả về nguyên trạng khiến lòng Nhạc Dao hơi bị đả kích.

Tâm tư cô đơn giản thành ra cảm xúc hiện rõ hết trên mặt nên nhanh chóng bị Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu phát hiện.

Khi họ hỏi lý do thì Nhạc Dao chọn giấu giếm, vừa tiện tay rút một cuốn sách từ trong đống sách ra và lật mở nó trên bàn: “Ban nãy mình nghe nói kỳ thi hàng tháng được lên kế hoạch vào thứ năm thứ sáu tuần sau, phiền ghê.”

Nghe tới thi cử, các học sinh liền đau cả đầu.

Khi có lịch thi hàng tháng, giáo viên bộ môn cũng phải nhắc nhở học sinh mình củng cố lại kiến thức đã học.

Nhạc Dao thất thần trong giờ học bị giáo viên gọi tên hỏi bài, Lâm Viễn Châu bèn lập tức viết đáp án vào lòng bàn tay cho cô. Nhạc Dao nhanh chóng liếc nhìn câu trả lời và đưa ra đáp án chính xác mới thoát được một kiếp.

Thừa cơ giáo viên quay mặt lên bảng đen, Lâm Viễn Châu mới nghiêng đầu đánh mắt với Nhạc Dao: “Tiết của Diệt Tuyệt sư thái mà cậu cũng dám ngơ ngẩn à?”

Diệt Tuyệt sư thái là giáo viên Vật lý của họ, đặc biệt không màng tình người, ai bị hỏi bài mà không trả lời được sẽ bị phạt đứng.

Giơ tay lên che miệng, Nhạc Dao nhỏ giọng đáp: “Mình nghe tới Lý chỉ muốn đi ngủ thôi, đâu phải cậu không biết.”

Thành tích của cô không tồi, ngoại trừ môn Lý cô bị lệch, lần nào thi cũng vừa đủ điểm đậu, kéo thấp thứ hạng tổng của cô xuống.

Cuối cùng cũng chịu đựng được tới lúc tan lớp.

Diệt Tuyệt sư thái chống nạnh đứng trên bục giảng, quét cái nhìn công chính nghiêm minh xuống cả lớp học: “Tôi nói lại, bài thi tháng kỳ này rất đơn giản, ai mà không đạt thì sau này mỗi ngày tới văn phòng của tôi học thêm.”

Cả lớp yên lặng như tờ.

Diệt Tuyệt sư thái vừa đi, cả lớp bùng nổ.

“Diệt Tuyệt sư thái lúc nào cũng nói đề thi dễ cả.”

“Ngày nào cũng phải tới học thêm với bả, vậy quá kinh khủng rồi.”

“Đáng sợ quá, đến văn phòng học thêm 1-1...” Tình huống đó, Nhạc Dao nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cô lắc đầu, lập tức lấy sách Vật lý ra bắt đầu xem bài.

Trong tuần tiếp theo, mỗi ngày Nhạc Dao đều vùi đầu nghiên cứu Vật lý, thỉnh thoảng sẽ đến lớp 11A3 và phòng đọc dạo vài vòng, nếu may mắn thì cô có thể gặp được Đàm Tu.

Lâu dần, Nhạc Dao từ từ thăm dò được thói quen của Đàm Tu, ví như anh sẽ đến căn tin muộn, lúc có chỗ trống thì anh thích ngồi trong góc.

Đàm Tu thường đến phòng đọc để đọc sách vào buổi chiều, thỉnh thoảng sẽ mượn một hai cuốn sách, sổ ghi chép gần như ghi đầy tên anh.

Nhạc Dao thường xuyên xuất hiện tại phòng đọc, đến nỗi dì quản lý thấy nhưng không thể trách một vài hành động gây chú ý của cô.

Từ “đυ.c sách nhìn lén” đến lộ liễu trắng trợn, Nhạc Dao từng bước thăm dò cho đến quang minh chính đại ngồi đối diện Đàm Tu.

Cô cầm một cuốn sách nhưng lại không đọc, thay vào đó ánh nhìn của cô mãnh liệt tới mức không thể phớt lờ khiến Đàm Tu phải lườm cô, lúc ấy cô sẽ nghiêm túc được vài phút rồi lại tiếp tục.

Bất đắc dĩ, Đàm Tu bưng quyển sách lên, đứng ở chỗ máy tính.

Nhạc Dao vẫn nhìn chằm chằm không thôi.

“Nhạc Dao, em đang làm gì thế?” Anh biết rõ còn hỏi.

“Em đọc sách.” Nhạc Dao ngồi ngay ngắn.

Ngón tay thon dài vịn gáy sách, Đàm Tu gõ nhẹ quyển sách: “Mà mặt cứ ngó về phía anh à.”

Nhạc Dao hùng hồn đáp: “Em đọc mặt sau mà.”

Đàm Tu: “...”

Trong khoảng thời gian này, Nhạc Dao phát hiện anh đọc rất nhiều và rộng, hoàn toàn không giống “học tệ” như những gì người khác nói, nhưng kết quả kỳ thi tháng và thứ hạng hơn bốn trăm mấy của Đàm Tu luôn là nỗi ưu phiền của thầy cô.

Nhạc Dao lấy làm lạ, rõ là khi giảng bài cho cô suy nghĩ của Đàm Tu rất rõ ràng và logic, có thể đưa ra đáp án một cách cực dễ dàng.

Anh như vậy, thành tích học tập thật sự rất kém sao?

“Đóng gói hay mang đi?”

“A.”

Tiệm trà sữa, nữ nhân viên cất giọng hỏi đánh thức Nhạc Dao đang mải suy nghĩ.

Sau một tuần có kết quả thi tháng, Nhạc Dao lại tới tiệm trà sữa chờ người ta. Hôm nay, người cùng làm việc với Đàm Tu là một cô gái trẻ. Thấy Nhạc Dao vừa vào tiệm đã chào hỏi Đàm Tu, giọng điệu của cô ta hơi bất thiện.

Nhạc Dao gọi một ly trà sữa, ngồi ở bàn đợi.

Sau khi làm xong trà sữa, nữ nhân viên hỏi cô “Đóng gói hay mang đi”. Mới đầu, Nhạc Dao mải suy nghĩ không nghe thấy, vậy nên nữ nhân viên hỏi lại lần nữa: “Đóng gói hay là mang đi?”

Nhạc Dao ngần ngừ chốc lát, yếu ớt giơ tay: “Em có thể uống ở đây không ạ?”

Không đợi nữ nhân viên phản ứng, một bàn tay thon dài gân guốc duỗi tới từ bên cạnh cầm ly trà sữa lên, thuần thục xé ống hút cắm vào rồi đưa tới trước mặt Nhạc Dao.

Nhạc Dao mừng rơn: “Cảm ơn đàn anh ạ.”

Trước lạ sau quen, Nhạc Dao lấy trà sữa rồi ngồi yên trong góc làm bài tập, không quấy rầy công việc của Đàm Tu.

Trong tiệm người đến kẻ đi, thời gian cứ thế trôi qua.

Lúc không có khách thì vô cùng nhàn rỗi. Nữ nhân viên liếc nhìn Nhạc Dao bên kia vài cái rồi thử thăm dò tiếp cận Đàm Tu: “Cô ta gọi một ly trà sữa mà cứ ở trong quán suốt, không tốt lắm đâu?”

Đàm Tu cụp mắt, lông mi dày tựa nửa cánh cửa sổ, đóng kín cảm xúc sâu trong mắt: “Có gì không tốt?”

Trong bụng nữ nhân viên không vui: “Nếu ai cũng giống như cô ta, chẳng phải sẽ thành chỗ thu dung sao.”

Một tay Đàm Tu đặt lên bàn gạch men lạnh lẽo, anh cất giọng lạnh lùng: “Không có quy định nào là khách hàng không thể ở lâu trong tiệm, hành vi của em ấy cũng không gây phiền toái cho bất kỳ ai.”

Sắc mặt nữ nhân viên cương cứng.

Trước kia, Đàm Tu luôn giữ thái độ lạnh giá hoặc không màng liếc nhìn những cô gái thích tự sáp vào thế kia, nhưng bây giờ lại nói giúp Nhạc Dao. Cô ta nhớ rõ khi Nhạc Dao vừa vào tiệm đã gọi Đàm Tu là “đàn anh”, có thể thấy rõ mối quan hệ giữa cả hai.

Vào lúc này, Nhạc Dao không hề biết mình đang bị người ta bàn luận. Cô giơ tay lên khẽ dụi mắt. Nhìn bài thi và sách Vật lý trên bàn, cô chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đầu óc mệt rã rời.

Lần thi tháng này, cô may mắn vừa đủ điểm. Trong lớp không ai nợ môn. Có vẻ như Diệt Tuyệt chưa tóm được ai nên không vui, bèn phạt những người dưới 80 điểm trở xuống phải chép phạt lỗi sai và những kiến thức quan trọng trong sách hai lần.

Quá mệt mỏi...

Nhạc Dao cúi xuống, cằm gối lên mu bàn tay đang giao nhau, thầm nghĩ “nhắm mắt một chút rồi học tiếp”, nhưng trong chốc lát, cô đã nghiêng đầu gối lên cánh tay ngủ thϊếp đi.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy trên người lạnh buốt, ngón tay nắm áo loạn xạ, muốn ôm chặt mình để sưởi ấm. Cho đến khi một hơi ấm bao bọc lấy mình, Nhạc Dao mới thôi không giãy giụa nữa để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ say.

Không biết qua bao lâu, đầu nằm sấp trên bàn đột nhiên cử động, Nhạc Dao mở mắt ra. Cô vẫn còn mơ màng. Giữ nguyên tư thế không thay đổi, cô nheo mắt một lúc rồi mới ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên.

Vai nằng nặng, Nhạc Dao ngoái đầu nhìn rồi đưa tay lấy cái áo ở sau lưng xuống - là một cái áo khoác màu đen.

Đây là?

Hình dáng và kích cỡ này rõ ràng là của con trai, đáp án gần như không cần phải đoán.

Nhạc Dao vui mừng đứng dậy, ôm áo khoác đi tới.

Nghe tiếng bước chân, Đàm Tu ngẩng đầu khẽ nhìn cô rồi chìa tay về phía cô.

Theo lẽ thường, người ta sẽ trả áo khoác lại cho anh và nói cảm ơn. Vậy nhưng, Nhạc Dao lại hành động trái ngược. Cô vô thức giấu áo khoác ra sau.

Cách ăn mặc của Đàm Tu không thay đổi, nghĩ thầm cái áo khoác này là áo dự phòng thì cớ sao cô lại không tranh thủ lấy “làm của riêng” chứ.

Nghĩ rồi, Nhạc Dao cười tươi rồi khách sáo nói: “Cảm ơn áo của anh ạ, em sẽ giặt sạch rồi trả nó lại cho anh nha.”

Đàm Tu điềm tĩnh: “Không cần.”

Nhạc Dao kiên trì: “Em rất chú trọng phép tắc ạ.”

Đàm Tu giải thích: “Là áo của A Lý.”

Nhạc Dao: “...”

Cô tròn mắt, ném áo khoác ra như vừa chạm phải củ khoai bỏng tay.

Đàm Tu bắt được áo khoác, đáy mắt toát ra ý cười hiếm thấy.

Anh che đậy rất kỹ, lúc ngẩng đầu đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: “Nhớ nhầm rồi, là của anh.”

Nhạc Dao kinh ngạc muốn rớt cằm.

Excuse me? Đàm Tu vừa mới trêu cô sao?

Trong mắt Nhạc Dao hiện vẻ khó thể tin: “Anh sợ em cướp áo khoác của anh, không trả lại cho anh hả?”

Đàm Tu ung dung hỏi ngược lại: “Ban nãy không phải em đã làm vậy sao?”

Nhạc Dao không phản bác được, phồng má, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh trông phúng phính hơn.

Đàm Tu cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô khá giống cá nóc.

Lòng riêng bị phanh phui, Nhạc Dao chạy vào góc giả vờ làm bài tập, chỉ chốc lát sau đã lấy di động ra gửi tin nhắn vào nhóm riêng của ba người.

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Trưa hôm nay mình ngủ quên ở tiệm trà sữa, tỉnh lại phát hiện trên người khoác áo của anh ấy.”

Thoáng Thấy Chiếc Thuyền Ngoài Xa: “Cậu đang nằm mơ à?”

Mặt Trời Lặn Về Tây: “Tỉnh chưa bà?”

Nhạc Dao rất giận, bởi Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu lại cho rằng cô đang nằm mơ?

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Là thật đó! Các cậu nói xem anh ấy vậy là cũng có ý với mình đúng không?”

Thoáng Thấy Chiếc Thuyền Ngoài Xa: “Đại ca à, mình hỏi nè cậu add friend người ta được chưa?”

Dao Dao Thích Ăn Cá: “... Đừng nói mấy chuyện xui xẻo đó nữa.”

Nhạc Dao chống cằm nhìn sách Vật lý thở dài thườn thượt, Đàm Tu giống bài thi Vật lý trước mặt cô vậy, khó quá đi...

Buổi tối ăn cơm xong, trên xe buýt, Nhạc Dao lại nhắc về chuyện thêm bạn nhau.

Câu trả lời của Đàm Tu chưa bao giờ thay đổi, là từ chối.

Về đến nhà, Nhạc Dao đổi giày ở cửa. Nhạc Gia Thành - đang ngồi trên ghế sofa - quay lại nói với con gái: “Về trễ vậy con.”

“Đề thi Vật lý thật sự nhức đầu lắm luôn ạ.” Ai cũng biết chuyện Nhạc Dao học lệch và cô cũng chưa bao giờ kiêng dè thảo luận về việc học hành cùng cha mẹ.

Đưa quả táo vừa gọt cho con gái, Nhạc Gia Thành an ủi: “Con gái ngoan, cố hết sức là được, đừng vất vả quá.”

Từ trước đến giờ ba cô luôn lạc quan và cởi mở về mọi thứ, ngay cả việc học tập các bậc phụ huynh khác quan tâm nhất mà với ông cũng biến thành “Cố hết sức là được”.

Tiêu Tuệ Vân mới vừa gội đầu xong, bọc khăn lông đến phòng khách lấy máy sấy, tiện thể nhắc nhở con gái: “Gần đây trời trở lạnh rồi, dự báo thời tiết nói thấp nhất là 0 độ, ít ra ngoài chơi đi con, kẻo bị cảm.”

Nhạc Dao ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi, mẹ.”

Cuộc sống ấm áp bình thường của gia đình ba người tạo nên tính tình sáng sủa và tự tin cho Nhạc Dao, vậy nên cô sẽ không dễ dàng bị khó khăn quật ngã.

Tuy không thể thêm bạn Đàm Tu nhưng cô cảm nhận rõ được cố gắng của mình có kết quả. Ví như Đàm Tu sẽ đến chỗ cô rủ đi ăn tối, ví như lúc cô ngủ thì anh sẽ lén đắp thêm áo khoác.

Bây giờ Nhạc Dao cảm thấy tiệm trà sữa quả thật là một nơi tốt.

Nhưng không phải cuối tuần nào cô cũng đi được, đi quá thường xuyên sẽ làm cha mẹ nghi ngờ. Vả lại, vừa tiếp cận Đàm Tu cô cũng phải vừa duy trì cuộc sống của riêng mình.

Khi những ngày của tháng Mười Hai rét lạnh lặng lẽ trôi qua cùng tiếng học bài, so với năm mới thì học sinh càng mong ngóng ba ngày nghỉ tết Dương lịch hơn.

Vào ngày đầu tiên của năm 2013, Tiêu Tuệ Vân và Nhạc Gia Thành ăn vận đẹp đẽ chuẩn bị ra ngoài. Cha mẹ đứng trước phòng con gái dặn dò: “Dao Dao, mẹ và ba con ngày mai sẽ về thị trấn dự tiệc, có lẽ mai mới về, một mình con ở nhà phải ăn cơm đúng giờ đấy.”

Một họ hàng ở quê của Tiêu Tuệ Vân kết hôn và mời họ về ăn tiệc. Đó một chuyến đi xe mệt mỏi kéo dài vài tiếng. Nhạc Dao dễ bị say xe nên họ quyết định để cô ở nhà.

“Yên tâm đi mẹ, một mình con lo được mà.” Nhạc Dao liên tục bảo đảm. Lúc đi, Tiêu Tuệ Vân đã để lại cho con gái 50 tệ tiền tiêu vặt.

Trời đông, Nhạc Dao đắp kín chăn ngủ một giấc tới gần trưa mới dậy. Cô chậm rãi rời giường, một mình ăn uống no nê ở nhà, rồi khoảng hơn hai giờ chiều mới đeo cặp ra ngoài.

Hơn nửa tiếng sau, Nhạc Dao quen cửa quen nẻo đi vào tiệm trà sữa, bên trong vang lên tiếng chào khách của A Lý: “Chào mừng ghé quán ạ.”

Ngẩng đầu phát hiện là người quen, A Lý cười hì hì: “Nhạc Dao tới rồi à.”

Nữ nhân viên khẽ “xuỳ”: “Lại tới nữa.”

Quét nhìn một vòng từ đông sang tây, Nhạc Dao tò mò hỏi: “Hôm nay không phải ngày đàn anh đi làm sao ạ?”

Trước đó cô đã hỏi xin A Lý lịch làm việc, vì Đàm Tu làm bán thời gian nên về cơ bản trong kỳ nghỉ anh đều sẽ ở đây, nhưng vào lúc này lại không thấy anh đâu.

“Vốn là cậu ấy.” A Lý giải thích: “Em tới không đúng lúc rồi, nửa tiếng trước cậu ấy gọi điện thoại cho anh báo là có việc nên nhờ anh tới thay ca.”

“Vậy anh ấy có quay lại không ạ?” Nhạc Dao bám vào quầy, hỏi.

“Cậu ấy chưa nói, cũng không nhắn lại.” A Lý lắc đầu: “Hôm nay tết Tây, bọn anh chỉ bán đến xế chiều thôi.”

“À...” Nhạc Dao hé miệng kéo dài âm cuối. Tiếc thật, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đi tay không chuyến này rồi.”

A Lý đang cầm khăn lau quầy, tiện thể trò chuyện với cô: “Em gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi thử đi.”

Nhún vai, Nhạc Dao than thở: “Em không có số của anh ấy.”

Tiếng cười khẽ của nữ nhân viên vang lên gần đó, kèm theo là giọng điệu chê cười: “Hứ, hở tí là gọi đàn anh, ngày nào cũng chạy qua đây, không biết còn tưởng thân quen lắm cơ.”

A Lý lườm cô ta: “Cù Yến, em nói ít thôi.”

Cô gái tên Cù Yến này đến từ nông thôn, thôi học sớm nên không có văn hoá cho lắm, năm nay cô ta vừa tới tuổi trưởng thành, không lớn hơn Đàm Tu là bao. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đàm Tu trong tiệm thì hai mắt gần như treo trên người anh. Sau mỗi lần phát hiện có đứa con gái nào khác nhìn Đàm Tu, cô ta đều xỉa xói vài câu.

A Lý cũng không ưa cô ta.

Nhạc Dao là một cô gái thơ ngây trong sáng, A Lý sợ cô nghe vậy thì xấu hổ. Thế nhưng khi quay lại, anh ấy chợt phát hiện chẳng những Nhạc Dao không ngượng ngùng, mà còn hất hàm lên nói với Cù Yến: “Phiền chị, tôi muốn gọi một ly thạch thảo cháy, ấm nha.”

“Cô...” Cù Yến cau mày, thầm mắng cô là đồ mặt dày.

Là khách, Nhạc Dao hùng hồn đáp trả: “Tôi làm sao? Tôi bỏ ra tiền mua trà sữa không được hả?”

Cô nói năng hợp lý, vẻ mặt đắc ý như đang bảo: Tôi thích điệu bộ lúc chị không ưa tôi nhưng không làm gì được tôi đấy.

Vì không chịu thua, Nhạc Dao cầm thạch thảo cháy ngồi vào vị trí trong góc. Cô chuẩn bị sẵn bài tập trong cặp, làm bài một lúc đã qua hai tiếng.

Khi làm xong bài tập đã là năm giờ, Nhạc Dao xoa bóp cánh tay sửa soạn về nhà, bỗng phát hiện ra không biết ngoài trời đã đổ mưa từ lúc nào.

Mưa nặng hạt như tên rơi, cô không thể không lùi vào tiệm tránh mưa.

Mưa rơi lúc lớn lúc nhỏ, nửa tiếng trôi qua mà vẫn chưa ngớt. A Lý bước ra ngoài với một chiếc ô, nhưng không phải để cho người khác mượn: “Bạn gái của anh không mang ô, anh phải đi đón cô ấy. Anh không tìm được thêm chiếc ô nào cả, nên là Nhạc Dao à, em ngồi trong tiệm một lát chờ tạnh mưa rồi về nha.”

“Không sao đâu ạ, bái bai anh.” Nhạc Dao vẫy tay chào, bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở cửa trông có vẻ đơn bạc.

Bạn gái thúc giục khá gấp nên A Lý không dám chậm trễ, vội mở ô rồi lao vào màn mưa. Nhưng nhớ lại cảnh Nhạc Dao đứng ở cửa chờ mưa tạnh, A Lý không đành lòng, bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Đàm Tu.

Đầu bên kia không ai bắt máy, A Lý đành đổi sang gửi tin nhắn.

Bên ngoài trời mưa to, hồi lâu không có khách đến. Nhạc Dao buồn chán nằm gục xuống bàn nghịch khoá kéo hình người tuyết.

Cái này do ba mang về tặng cô từ một chuyến công tác cách đây vài năm, một bộ búp bê người tuyết gồm mười kiểu dáng khác nhau. Vài con đã cũ, bị hỏng, thậm chí bị thất lạc, nay chỉ còn lại hai con.

Nhạc Dao mải nhìn, chợt bị hoảng phải hoàn hồn bởi giọng nói thô to của Cù Yến: “Này, tôi phải đóng cửa rồi, đi nhanh đi.”

Nhạc Dao chỉ lên trời: “Bây giờ bên ngoài mưa rất to mà.”

“Liên quan gì tới tôi?” Chìa khóa đung đưa trong tay Cù Yến: “Tôi sắp tan ca rồi, đi nhanh đi.”

Cù Yến không nói lời nào đuổi cô ra ngoài rồi đóng cửa tiệm trà sữa. Ngoài trời mưa to tầm tã, nói trắng ra là cô ta muốn thấy Nhạc Dao bị mắc mưa.

Nhạc Dao đứng dưới mái hiên nhìn xung quanh, định tìm chỗ khác trú mưa.

Cù Yến che ô đi tới trước mặt cô, trên gương mặt là nụ cười hả hê: “Tôi khuyên cô nên biết điều đi, đừng suốt ngày chạy tới đây nữa, thật chướng mắt.”

Cô ta không ưa những cô gái bề ngoài ngây thơ, cả ngày giả vờ ngu ngơ trước mặt đàn ông thế này, đúng là buồn nôn.

Nhạc Dao nheo mắt, hít sâu một hơi.

Cô trừng mắt nhìn sang Cù Yến, dùng câu vừa nãy của Cù Yến đáp trả lại cô ta: “Liên quan gì tới chị?”

“Cô!” Cù Yến không ngờ cô bình thường luôn nhu mì lại có một mặt sắc bén như vậy. Cô ta tức tối bèn mỉa mai: “Tốn công tốn sức chạy đến quán trà sữa thì sao nào? Cô tới đây nhiều vậy mà cậu ấy còn chẳng thèm cho cô số điện thoại nữa mà. Đàm Tu vốn đâu có để ý đến cô đâu, cô không nhìn ra à?”

Hai câu hỏi này như con dao đâm thẳng vào trái tim Nhạc Dao, nhưng cô không phải người cam chịu để người ta ức hϊếp.

Cô hé miệng định đối đáp với cô ta, nhưng bỗng một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trước.

“Nhạc Dao.”

Giọng nói quen thuộc bao phủ lấy tên cô, rơi vào tai nghe rõ mồn một, khiến hai cô gái cùng ngoái lại nhìn.

Trong màn mưa dày đặc, cậu thiếu niên cao gầy đang cầm một chiếc ô lớn màu đen, mặt ô nhích lên trên lộ ra gương mặt gặp một lần là khó thể quên kia.

Cái rét thấm vào thớ thịt cùng cơn gió lạnh lướt qua lọn tóc, Đàm Tu đứng dưới chiếc ô màu đen làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch, khiến nốt ruồi nâu dưới đuôi mắt càng hiện rõ hơn.

Anh che ô, gọi Nhạc Dao: “Lại đây.”

- -------------------