Sau khi chụp hình xong, nhìn thời gian cũng không còn sớm. Cảnh Nghiên thu dọn lại đồ đạc định sẽ về nhà thì Mika đi tới chỗ cô rồi nói: “Hôm nay tôi xem được những tấm ảnh cô chụp cho tôi, tôi cảm thấy cô là một nhϊếp ảnh gia tiềm năng. Vậy đi, tôi mời cô đi ăn tối có được không? Đương nhiên là sẽ có cô Phán đi cùng.”
Phán Nhu đang đứng bên cạnh nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên quay sang nhìn cô. Cô biết hôm nay anh vẫn sẽ về muộn, nếu bây giờ về nhà cũng chỉ ăn một mình với lại Phán Nhu cũng rất thích Mika. Cô gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi.”
Ba người di chuyển ra bãi đỗ xe, Mika thì lên xe của cô ấy do tài xế chở còn cô thì đi cùng xe với Phán Nhu. Ở bên trong xe, Phán Nhu cứ nở nụ cười tươi suốt nhìn cô nói: “Đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc với cô Mika và còn được đi ăn chung nữa.”
Cô nhìn cô ấy phấn khích như vậy thì bật cười: “Em vui đến như vậy à?”
Phán Nhu gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe, trả lời cô: “Đúng rồi đó chị. Người mà mình thích, hâm mộ bấy lâu nay bây giờ có cơ hội được gặp mặt và còn đi ăn chung nữa. Không vui sao được, chị có vui giống em không?”
Cô mỉm cười ngồi ở ghế phụ, tay để lên thành cửa sổ xe nhìn về phía trước, gật đầu: “Có đấy. Dù gì cô Mika cũng là người mà chị hâm mộ hơn mười năm mà.”
Cả hai người bọn cô đều mang tâm trạng phấn khích và vui vẻ đến nơi hẹn. Lát sau hai người cũng đã đến một nhà hàng ở gần studio, đó là nhà hàng do Mika đã chọn để ăn tối cùng bọn cô. Hai người bước xuống xe đi vào bên trong đã thấy Mika đang ngồi sẵn ở bàn, vị trí khá dễ thấy bước vào là thấy.
Hai người đi đến chỗ Mika, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ấy. Mika ngẩng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười: “Đã đến rồi đấy à. Mau gọi món đi, chắc chắn hai cô cũng đã đói rồi.”
Mika nói rồi đưa menu sang cho hai người, Cảnh Nghiên nhìn qua một lượt rồi gọi vài món ăn sau đó đưa menu sang cho Phán Nhu để cô ấy gọi. Gọi món xong thì Mika nhìn cô hỏi: “Tôi nghe Khản Đình nói lúc trước em có du học ở Mỹ, môn học là nhϊếp ảnh gia này phải không?”
Cô nghe cô ấy hỏi vậy thì gật đầu, nói: “Dạ phải, tôi lúc đó cảm thấy học môn này ở Mỹ sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển và học tập nhiều hơn. Với lại cũng có vài việc nên tôi chọn sang đó học.”
Mika nghe thế thì cũng hiểu ra, cười nói: “Đã gặp mặt qua vài lần rồi đừng nên xưng hô xa cách như vậy, cứ xưng hô một chút gần gũi hơn đi.”
Cô nhìn sang Phán Nhu sau đó nhìn sang cô ấy, hỏi: “Vậy xưng cô em được chứ?”
Mika gật đầu đồng ý: “Tất nhiên là được rồi.”
Phán Nhu ngồi bên cạnh nhìn Mika rồi hỏi: “Cô Mika từ lúc sang đây có hay đến nhà hàng này dùng bữa không?”
“Tất nhiên là có, cô đã dùng hết vài lần cảm thấy món ăn ở đây rất ngon nên lần này mới dẫn hai em đến. Với lại lần này studio cũng gần đây, tiện đường cho hai em đến ăn.”
Cô ngồi yên lặng nghe hai người trò chuyện sau đó cô hỏi: “Cô Mika, cô định khi nào sẽ về nước?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Nhân viên phục vụ lúc này đi tới bưng đồ ăn lên cho ba người, đợi nhân viên rời đi thì Mika mới nói: “Đầu tuần sau, dự sinh nhật của Khản Đình xong thì cô sẽ đi về nước.”
Phán Nhu nghe vậy thì mặt ỉu xìu nhìn Mika: “Đây là lần đầu tiên em với cô gặp nhau mà cô đã sắp về nước rồi. Cũng không biết khi nào sẽ có thể gặp lại cô.”
Mika cong môi nở nụ cười, từ trong túi xách lấy ra danh thϊếp đưa sang cho hai người: “Đây là danh thϊếp của tôi, trên đây còn có số điện thoại của tôi. Sau này nếu sang Mỹ có gì cứ gọi tôi, tôi sẽ dẫn hai người đi chơi.”
Cô cầm tấm danh thϊếp trên tay, bên trên ghi tên của Mika sau đó phía dưới là dãy số điện thoại của cô ấy. Phán Nhu ngồi bên cạnh thì vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá rồi, em cảm ơn cô Mika.”
Mika lắc đầu nhìn hai người: “Không có gì đâu, sang đây cũng khó tìm được những người bạn thân thiết như thế này. Phải là tôi cảm ơn hai người mới đúng.”
Cô cất tấm danh thϊếp vào túi xách, nhìn cô ấy: “Không có gì phải cảm ơn đâu cô Mika. Lần này có cơ hội gặp được cô Mika ở ngoài như này bọn em thấy vui rồi.”
Mika mỉm cười nhìn hai người: “Được rồi, không nói đến việc này nữa. Chúng ta mau ăn thôi.”
Cô nghe vậy thì cầm nĩa và dao lên nhìn miếng thịt bít tết trước mặt đang được trên dĩa, cô cầm lên cắt từng miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng ăn. Còn Phán Nhu ngồi bên cạnh ăn với tâm trạng khá vui vẻ.
Sau khi ăn xong thì Mika về lại khách sạn còn Phán Nhu chở cô về nhà. Phán Nhu vẫn để cô ở con đường cũ hôm trước mà cô chỉ, rồi mới lái xe về. Cảnh Nghiên đi vào bên trong nhà thì thấy Từ Vũ đang ngồi ở trong phòng khách, trên ghế thì vắt áo khoác vest của anh, cà vạt thì nới lỏng, mấy cúc áo đầu được anh cởi bỏ, gương mặt anh có chút ửng đỏ.
Cô đi tới đặt túi xách lên ghế, ngồi xuống cạnh anh thì ngửi thấy được mùi rượu có chút nồng nặc. Mấy ngày nay cô không gặp được anh, bây giờ thấy anh hình như gầy đi một chút rồi khiến trong lòng cô có chút xót. Lúc này từ trong phòng bếp Mặc Kha bước ra, trên tay còn cầm ly nước chanh đi đến chỗ hai người.
Mặc Kha đưa ly nước chanh sang, nói: “Uống một chút nước chanh ấm, sẽ giải rượu nhanh thôi.”
Cô nhận lấy ly nước chanh từ tay ông rồi đỡ Từ Vũ ngồi dậy, đưa ly nước chanh cho anh uống. Uống được nửa ly thì anh không uống nữa, cô đặt ly xuống bàn rồi nhìn Mặc Kha đang đứng bên cạnh: “Chú Mặc, chú giúp tôi đỡ anh ấy về phòng được không?”
Mặc Kha nghe vậy thì gật đầu đồng ý: “Tất nhiên là được, để tôi giúp cô một tay.”
Mặc Kha đỡ anh lên lầu còn cô thì cầm túi xách và áo khoác vest của anh theo sau. Vào phòng, thấy ông đã để cho anh nằm trên giường, cô đi tới nói: “Ở đây cứ giao cho tôi, chú cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Mặc Kha quay sang nhìn cô, dặn dò: “Vậy được, có gì thì cô cứ gọi tôi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mặc Kha lúc này mới mở cửa rời khỏi phòng, bên trong phòng bây giờ cũng chỉ còn hai người. Cô đặt túi xách và áo khoác lên ghế, đi vào phòng tắm cầm lấy khăn nhúng nước rồi vắt khô khăn sau đó cầm khăn bước ra. Cô đi tới ngồi lên giường, đưa tay tháo cà vạt của anh để sang một bên, mấy cúc áo đầu anh đã tự cởi nên cô cũng không cần phải cởi. Cô cầm khăn lau cổ anh sau đó xuống phần ngực anh.
Đang lau thì cổ tay cô bị bàn tay anh nắm lấy, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đang nhìn cô. Cô thấy vậy thì hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”
Từ Vũ không trả lời kéo cô nằm xuống khiến cô không ngồi vững té theo lực kéo của anh. Tình cảnh bây giờ là anh nằm đè lên người cô, còn cô thì nằm dưới thân anh. Anh nhìn cô một lúc sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi cô, mυ'ŧ nhẹ lấy cánh môi của cô rồi nhân lúc cô đang hé miệng thì anh cho lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô. Cô cảm nhận được vị rượu trong miệng anh nhưng cô lại không hề ghét chúng ngược lại còn rất thích. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, trúc trắc đáp lại nụ hôn của anh.
Anh hôn cho đến khi thấy cô thở không nổi thì mới buông tha đôi môi cô. Anh cắn lên tai cô, nói nhỏ: “Anh nhớ em, mấy hôm nay anh không nói chuyện nhiều được với em. Bận rộn chuyện công ty, để em tủi thân rồi.”
Anh nói xong thì cúi xuống hôn lên cổ cô, rồi cắи ʍút̼ lên chúng tạo nên những dấu hôn trên cổ cô. Tay anh thì vén áo cô lên, anh ngồi thẳng người dậy sau đó nhanh chóng cởϊ áσ cô ra. Bây giờ cô chỉ còn mặc một chiếc áσ ɭóŧ che đi phần ngực.
Anh đưa tay ra sau cởi móc khóa dây áo của cô, sau đó bỏ áσ ɭóŧ của cô ra. Anh cúi xuống há miệng ngậm lấy đầu ngực một bên của cô, một bên thì đưa tay lên xoa bóp phần ngực còn lại của cô. Kɧoáı ©ảʍ đột ngột truyền đến khiến cô phải rên lên, cảm nhận được đầu ngực của mình đang ở trong khoang miệng ấm nóng của anh càng khiến cô đỏ mặt hơn.
Cô cũng không biết từ lúc nào chiếc váy trên người mình cũng bị anh cởi ra lúc nào không hay. Lúc cô phát hiện ra thì trên người chỉ còn chiếc qυầи иᏂỏ, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô đưa tay kéo qυầи иᏂỏ của cô xuống. Trên người cô bây giờ không còn cái gì có thể che đậy được cơ thể của mình.
Anh đưa tay cởi hết nút áo rồi để áo sơ mi sang một bên lộ ra cơ ngực săn chắc của anh. Anh từng bước cởi tất cả những món còn lại trên người ra sau đó cúi xuống hôn lên môi cô và khắp người tạo ra những dấu hôn trên cơ thể cô. Lúc anh cho tiểu Từ Vũ tiến vào làm cho cô nhíu mày vì đau, cho dù đây không phải lần đầu làm với anh nhưng mỗi lần như vậy cô vẫn cảm thấy không quen.
Anh hôn lên chóp mũi và môi cô, nhẹ nhàng luật động bên trong, nhẹ nhàng nói: “Em thả lỏng một chút, sẽ không sao.”
Một lát sau sự đau đớn đó thay vào từng đợt kɧoáı ©ảʍ khiến cô phải rên lên, tay cô nắm chặt ga giường, trên trán thì đầy mồ hôi. Cứ như thế trong đêm đó gần tới sáng những âm thanh đó mới dừng lại.